Vương Khả trầm giọng hỏi.
- Nhưng, nhưng đây là chiếu thư giả! Chúng ta sao có thể tuân theo được?
Hộ Bộ Thị Lang trừng mắt nói.
- Không sai, chúng ta không thể nào đáp ứng! Đại Thanh vương triều là giang sơn Chu thị! Một tên ngoại nhân họ Vương như ngươi cũng dám chiếm lấy giang sơn?
Lễ Bộ Thượng Thư giận mắng.
- Vậy mới nói, các ngươi chỉ quan tâm đến huyết thống quân vương, chứ không để ý dân chúng sống chết! Dân chúng sống chết không liên quan gì đến các ngươi, đúng không nào?
Vương Khả trầm giọng hỏi.
- Chúng ta... !
Nét mặt ai nấy đều cứng đờ.
- Hừ, các ngươi? Các ngươi chẳng lẽ không biết, nuôi sống các ngươi không phải Chu Yếm, mà là Đại Thanh vương triều! Đối tượng các ngươi thần phục là Đại Thanh vương triều, chứ không phải huyết thống của bản thân Chu Yếm!
Vương Khả hướng xuống đám đông quát nói.
- Thế chẳng phải như nhau?
Hộ Bộ Thị Lang thì thào.
- Khác, khác chứ! Chu Yếm là Chu Yếm! Đại Thanh vương triều là Đại Thanh vương triều! Đại Thanh vương triều không phải của riêng Chu Yếm, Chu Yếm chỉ là một phần của Đại Thanh vương triều! Đại Thanh vương triều bao gồm Chu Yếm, bao gồm các ngươi, bao gồm ngàn ngàn vạn vạn lê dân bách tính! Ngàn ngàn vạn vạn lê dân bách tính mới là bộ phận quan trọng nhất tổ thành Đại Thanh vương triều! Đối tượng các ngươi thần phục không nên là Chu Yếm, mà là bách tính, mà là thương sinh! Các ngươi hẳn nên vì thiên địa lập tâm, hẳn nên vì bách tính lập mệnh, vì chứng đạo Thánh hiền, vì vạn thế mở thái bình, các ngươi không phải chó cảnh của Chu Yếm! Các ngươi không phải là của riêng ai, các ngươi là thương sinh, các ngươi là dân chúng! Các ngươi làm sao lại thành chó cảnh của Chu Yếm được? Các ngươi có xứng với quan phục khoác trên người không? Các ngươi có xứng với mong mỏi của dân chúng không? Hả?
Vương Khả gần như hét khản cả giọng.
Tiếng kêu hét đó giống như hồng chung đại lữ, chấn cho tâm can tất cả mọi người tại trường đều run lên, chỉ riêng Chu Yếm là vẫn trừng mắt nhìn Vương Khả, mẹ nó, ngươi thật biết thổi, chỉ ba câu đôi lời liền muốn xóa tên ta ra khỏi Đại Thanh vương triều?
- Làm quan, các ngươi có lỗi với chuẩn tắc làm quan mà ta nói vừa rồi! Nhìn lại xem, bổng lộc của các ngươi từ đâu ra? Vinh hoa phú quý của các ngươi từ đâu ra?
Vương Khả chất vấn.
- Là triều đình cấp... !
Một tên quan viên nhỏ giọng nói.
- Không sai, ngươi có thể nói to hơn một tí được không? Đúng là triều đình cấp phát bổng lộc, nhưng, bổng lộc của triều đình từ đâu mà có? Là Chu Yếm biến ra cho các ngươi? Không! Là thương sinh, là bách tính, là thuế bọn hắn giao nộp lên nuôi sống các ngươi, là mồ hôi nước mắt của nhân dân! Thứ mang đến cho các ngươi cuộc sống hưởng thụ tốt đẹp là mồ hôi nước mắt của nhân dân, là nước luộc vắt ra được từ thịt xương bách tính! Không phải Chu Yếm, là bách tính!
Vương Khả quát nói.
- Giờ đây, lúc bách tính lâm nguy, bị các phương quân phiệt ức hiếp, sống không bằng chết! Đám quan viên các ngươi lại chỉ biết trơ mắt nhìn dân chúng chịu khổ, không nghe không hỏi, chỉ một câu, ta cũng hết cách là xong?
Vương Khả giễu cợt nói.
Nhất thời, đám lão giả dồn dập cúi đầu, thần tình thống khổ.
- Các ngươi nhớ cho kỹ, bổng lộc của các ngươi đến từ mồ hôi nước mắt nhân dân! Người đang làm, trời đang nhìn! Xem xem đời này các ngươi đã làm được gì? Sâu mọt, một đám sâu mọt!
Vương Khả mắng.
Một ít lão đầu xấu hổ len lén lau nước mắt.
Cách đó không xa, Chu Yếm sớm đã ngây dại. Ngươi mắng một đám lão đầu như thế, hay ho lắm đấy?
- Vương Khả, vậy ngươi nói xem, chúng ta có thể làm được gì?
Hộ Bộ Thị Lang nghiến răng nghiến lợi nói.
- Đại Thanh vương triều đã đủ loạn, không thể tiếp tục loạn nữa, phải để bách tính an định. Cách thức nhanh nhất chính là tuyên bố Đại Thanh vương triều vẫn còn, chính quyền trung ương ở Thanh Kinh vẫn còn! Các ngươi đều là nguyên lão trong triều, môn sinh cố lại bố khắp thiên hạ, chỉ cần các ngươi viết thư đến các đại thành trì, để môn sinh cố lại của các ngươi tuyên bố ủng hộ chính quyền mới do Vương gia ta kế vị, để Đại Thanh vương triều nhanh chóng ổn định, khôi phục trật tự lúc trước, khiến phản quân không cách nào tuyển được binh lính, chặt đứt nguồn tiếp tế, biến bọn hắn thành lục bình không rễ, như thế, các lộ phản quân liền sẽ tự sụp đổ! Bách tính cũng được trở lại với cuộc sống bình yên!
Vương Khả trịnh trọng khuyên nhủ.
- Vương Khả, ngươi … ngươi muốn chuyện chiếu thư này từ giả thành thật?
Chu Yếm tức giận nói.
Tất cả lão giả đều nhìn Vương Khả.
- Tự nhiên không thể làm theo chiếu thư được, Vương Khả ta đã gia nhập tiên môn, là người xuất gia, làm sao có thể kế thừa vương vị? Thế nên, ta nhường ngôi cho Đại tướng quân, hắn sẽ thành là người thừa kế hợp pháp của Đại Thanh vương triều!
Vương Khả lôi ra đại biểu ca nãy giờ đang đứng cạnh bên.
Đám người đại biểu ca sớm đã há hốc mồm.
Vẫn là gia chủ lợi hại, thổi loạn một trận, đám lão ngoan cố kia đều rơi lệ không ngừng.
- Hắn?
Chúng quan viên nhìn sang đại biểu ca.
- Không sai, chư vị, vẫn là câu hỏi ta nói lúc nãy, các ngươi còn nhớ sơ tâm của mình không? Các ngươi làm quan là vì cái gì? Chẳng lẽ các ngươi không muốn làm chút chuyện cho bách tính? Không sai, các ngươi có thể không quản! Dù sao Đại Thanh vương triều cũng đã hủy diệt, phiến cố thổ mà các ngươi yêu quý này sắp phải sinh linh đồ thán, có lẽ, một ít gia tộc trong các ngươi còn có thể kiên trì được, nhưng, những dân chúng vô tội kia thì sao? Những dân chúng mang đến quyền thế cho các ngươi thì sao? Chư vị, Đại Thanh vương triều cần nhờ cánh tay những rường cột quốc gia như các vị bảo vệ! Thứ các ngươi cần bảo vệ không phải là tên khốn nạn Chu Yếm, mà là Đại Thanh vương triều!
Vương Khả khuyên nhủ.
Đám lão thần sa vào trầm mặc.
Chu Yếm tưởng như muốn nổi điên, mẹ kiếp, ngươi mới là tên khốn nạn.
- Chu Yếm dẫn Đại Thanh vương triều vào con đường hủy diệt, các ngươi cũng có một phần trách nhiệm, bao năm qua, các ngươi quá dung túng hắn! Bây giờ chính là lúc các ngươi cứu vãn Đại Thanh vương triều, đồng thời, một khi Đại Thanh vương triều được cứu vãn, các ngươi tất sẽ ghi tên sử sách, gia tộc hậu nhân các ngươi đều sẽ vì đó thơm lây, sĩ đồ thuận buồm thuận gió, thành là mẫu mực cho thiên hạ, được ngàn vạn bách tính tán dương, các ngươi chính là đại công thần của vạn thế thái bình!