Nháy mắt đó, không chỉ Hộ Bộ Thị Lang, rất nhiều quan viên vừa rồi cố nén cảm xúc đều khóc ra tiếng.
Đại Thanh xong rồi!
Không quản đời này có làm được chuyện gì lợi nước lợi dân nào không, nhưng, tận mắt chứng kiến vương triều mình phục vụ cả đời bị diệt vong, ai cũng khó tránh khỏi cảm giác thỏ tử hồ bi. Nỗi đau mất nước kết hợp với cảnh ngộ chán nản bây giờ, càng khiến người thương tâm rơi lệ.
- Ai nói Đại Thanh vương triều xong rồi? Chỉ cần một ngày còn có Vương Khả ta ở đây, Đại Thanh không vong được! Đại Thanh vương triều vĩnh viễn vẫn tồn tại!
Vương Khả sảng giọng quát.
Tiếng quát này cắt đứt tiếng bi khóc thảm thương của chúng nhân. Ai nấy đều mờ mịt nhìn về phía Vương Khả.
- Ta, ta nghe thấy cái gì? Đại Thanh vương triều vẫn tồn tại?
- Không thể nào, dòng tộc vương thất sớm đã chết sạch, người còn sống duy nhất là đại vương Chu Yếm cũng gia nhập tiên môn. Đệ tử tiên môn đều nói, muốn vào tiên môn, nhất định phải chặt đứt trần duyên, không được tiếp tục nắm giữ vương vị nhân gian!
- Đại Thanh sớm đã đi đứt!
...
...
...
Đám lão thần lắc đầu đắng chát nói.
Mí mắt Chu Yếm lại không ngừng nhảy lên, cứ cảm thấy có gì đó không đúng. Vương Khả muốn làm gì? Lấy sức một mình, nâng dậy trọn cả Đại Thanh vương triều?
Vị trí Đại Vương Đại Thanh mình đều từ bỏ không cần, giờ ngươi lại muốn giơ tay cứu vãn? Cứu vãn thế nào được?
- Chư vị, lời Vương Khả ta nói tuyệt không giả! Ở chỗ này của ta có một phần di chiếu tiên vương lưu lại, hôm nay mời mọi người tới, chính là muốn để mọi người thấy được! Đồng thời nói cho mọi người biết, Đại Thanh chưa vong, Đại Thanh vẫn còn! Đại Thanh còn có người thừa kế!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Cái gì? Di chiếu của Chu Yếm?
Hộ Bộ Thị Lang kinh ngạc nói.
- Ta, ta không viết di chiếu!
Chu Yếm kinh ngạc nhìn thánh chỉ được Vương Khả nâng lên trong tay.
- Không phải của Chu Yếm, là của phụ thân Chu Yếm. Đây là di chiếu tiên vương Đại Thanh vương triều năm xưa lưu lại!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Vương Khả, vừa rồi ngươi nói Đại Thanh còn có người thừa kế? Chẳng lẽ tiên vương có con riêng?
Hộ Bộ Thị Lang kinh ngạc nói.
- Đại Thanh còn có người thừa kế?
Đám lão thần lập tức kích động nói.
Chu Yếm tròn mắt nhìn Vương Khả, cha ta còn có một đứa con riêng? Sao ta không biết?
- Lễ Bộ Thượng Thư, ngươi tới đọc cho mọi người nghe!
Vương Khả đưa thánh chỉ cho một lão đầu trong đám.
Lão đầu kia lập tức tiếp lên, sảng giọng đọc to.
- Bản vương tự biết thời gian không nhiều, nên lưu lại phần di chiếu này, phòng khi nước mất nhà tan, có thể cứu vãn càn khôn trong nước lửa. Sau khi ta chết, đám vương tử tất sẽ tranh đoạt vương vị, nếu tiên môn nhúng tay, dẫn đến các con ta chết sạch, không người kế thừa vương vị! Ta lập di chiếu này, nhường ngôi cho Vương Khả! Con người Vương Khả yêu dân như con, lòng mang thương sinh, vì Đại Thanh vương triều làm ra vô số cống hiến! Bản vương lập Vương Khả là tân vương của Đại Thanh vương triều! Mong chư vị ái khanh ắt phải tuân theo!
Đọc xong, chúng nhân tại trường chìm trong thinh lặng.
Chu Yếm càng là trợn tròn mắt.
- Vương Khả, ngươi mặt dày vô sỉ! Chiếu thư giả dối như thế mà ngươi cũng dày mặt bịa ra được? Tiên vương làm sao có thể viết ra chiếu thư như thế? Còn yêu dân như con, lòng mang thương sinh? Ngươi đang tự thiếp vàng lên mặt mình, ngươi quá vô liêm sỉ! Đây là chiếu thư giả!
Chu Yếm lập tức hô lên.
Lúc này, Chu Yếm đã nhịn hết nổi.
Mẹ nó chứ, lần đầu tiên thấy có người cầm ra chiếu thư giả bậy bạ! Còn viết được những lời lẽ buồn nôn đến vậy là cùng!
Chu Yếm hô lớn, vốn tưởng sẽ bại lộ thân phận, nhưng lúc này nguyên một đám lão đầu đều đang nhìn chằm chằm Vương Khả, hiển nhiên, thần thái bọn hắn cũng kinh ngạc không khác gì Chu Yếm, nhờ thế ngược lại đã giúp Chu Yếm che đậy.
- Vị mặc áo đen này chính là thị vệ Hộ Bộ Thị Lang mang tới? Nói rất hay, không sai, đây là chiếu thư giả! Sáng hôm nay ta vừa mới viết!
Vương Khả thản nhiên gật đầu thừa nhận.
- Ách?
Sắc mặt Chu Yếm cứng đờ.
Ngươi còn có mặt mũi thừa nhận? Thần tình còn rất là tự hào? Mẹ nó, sao ngươi dám?
Chúng lão giả đang tính chất vấn Vương Khả, nhưng nghe được Vương Khả đột nhiên thừa nhận đây là giả, cả đám đều không khỏi sửng sốt.
- Các vị, vừa rồi nếu ta nói đây là chiếu thư thật, có phải các ngươi định liều mạng với ta không?
Vương Khả nhìn xuống đám lão đầu.
- Không sai, chúng ta sinh là người Đại Thanh vương triều, chết là quỷ Đại Thanh vương triều, há sẽ mặc ngươi ô miệt tiên vương?
- Không sai, Vương Khả, ăn lộc của vua, tự nhiên phải cúc cung tận tụy! Chúng ta liều chết cũng sẽ không để người trộm lấy giang sơn Đại Thanh vương triều!
- Chiếu thư giả? Ngươi muốn lấy giả làm thật? Ngươi có xứng với tiên vương không?
...
...
...
Đám lão đầu giận mắng.
- Ha ha ha, hay cho câu sống làm người Đại Thanh vương triều, chết làm quỷ Đại Thanh vương triều! Hay cho ăn lộc của vua, tự nhiên phải cúc cung tận tụy, hay cho câu có xứng với tiên vương không? Được, được, được lắm, các ngươi không sợ chết! Lại ai nấy đều là giặc diệt quốc!
Vương Khả nhìn chằm chằm chúng nhân, lạnh giọng quát nói.
- Ngươi nói cái gì?
Đám lão giả trừng mắt nói.
- Hừ, ta nói cái gì? Ta hỏi các ngươi, Đại Thanh vương triều sụp đổ, bây giờ các lộ quân phiệt đang tàn sát lẫn nhau, các ngươi đều biết việc này đúng không?
Vương Khả trầm giọng hỏi.
- Chuyện này ai mà không biết? Chúng ta cũng hết cách!
Một tên lão già trầm giọng nói.
- Quân phiệt hỗn chiến, dân chúng lầm than, các ngươi biết không? Năm nay đại hạn, vốn đã thiên tai không ngừng, xương trắng đầy đường, giờ thì sao? Quân phiệt hỗn chiến, bách tính tử thương vô số, thê thảm khôn cùng, không khác gì địa ngục trần gian, các ngươi biết không?
Vương Khả gằn giọng hỏi.
- Ta, ta … chúng ta cũng hết cách!
Lại một lão giả nhíu mày nói.
- Đánh rắm! Quân phiệt hỗn chiến cái gì? Ta nói cho các ngươi biết, bách tính lầm than đều là do các ngươi hại!
Vương Khả trừng mắt quát.
- Vương Khả, ngươi điên đảo trắng đen, ngươi... !
Đám lão giả trợn mắt nói.
- Ta điên đảo trắng đen? Ha ha, vậy ta hỏi các ngươi, nếu phần chiếu thư này là thật, các ngươi có nguyện ý tuân theo, lần nữa cấp tốc dựng lên chính quyền trung ương Đại Thanh vương triều, truyền đạt chỉ lệnh trung ương, hiệu lệnh các nơi trong thiên hạ, để Đại Thanh nhanh chóng an định, lấy tốc độ nhanh nhất tiêu diệt đám loạn tặc, giúp bách tính khôi phục cuộc sống yên ổn, các ngươi có nguyện ý không?