Đến lúc đó, chúng ta sẽ là chính thống của Đại Thanh vương triều! Thanh Kinh vẫn là vương đô Đại Thanh vương triều! Tất cả quân phiệt đều biến thành loạn thần tặc tử! Nhờ đó chúng ta có thể đứng ở điểm cao đạo đức, hiệu lệnh quân đội Đại Thanh vương triều ở các nơi cần vương, giúp chúng ta bình định nội loạn!
Vương Khả giải thích nói.
Đám người đại biểu ca há hốc mồm, vậy mà cũng làm được?
- Gia chủ, chúng ta làm vậy, liệu có dày mặt vô sỉ quá không?
Một tên đệ tử Vương gia thần tình cổ quái nói.
- Im mồm! Lời gia chủ mà ngươi cũng dám chất vấn? Tự mình tới chỗ tam thúc công nhận phạt đi!
Một tên đệ tử Vương gia khác ở cạnh đó quát mắng nói.
Thế là, Vương Khả định ra phương thức tác chiến của Vương gia quân!
Thanh Kinh, một tiểu viện bình thường!
Từ trong tiểu viện truyền ra tiếng mạt chược xì xào.
Chu Yếm đứng ở bên ngoài tiểu viện, cơ mặt co giật liên hồi.
- Cái thứ gì vậy? Nhìn thấy lệnh bài thúc tổ đều không thèm để ý? Còn nói, dặn ta đừng chạy loạn, chú ý an toàn, thế là xong? Các ngươi đang làm gì? Thúc tổ phái các ngươi tới Thanh Kinh theo dõi tình hình, các ngươi lại chỉ biết suốt ngày chơi mạt chược? Có thể có chút theo đuổi được không? Mẹ nó!
Chu Yếm buồn bực không thôi.
Lần này Chu Yếm tới Thanh Kinh rất là cẩn thận, chỉ sợ bị đệ tử chính đạo trong thành biết được, thế nên vừa đến liền tới tìm đệ tử Ma giáo, muốn bọn hắn làm hộ vệ cho mình. Nhưng mà, đám đệ tử Ma giáo này trầm mê mạt chược, há lại chịu đồng ý? Cuối cùng Chu Yếm đành phải tự thân ra cửa.
- Đã cầm chỗ tốt của Tử Bất Phàm rồi, nhất định phải giúp hắn làm việc, ai! Giờ có khuyên đám quan viên kia nương nhờ cháu trai Tử Bất Phàm thì cũng ích gì? Đám quan viên kia bị phế hết rồi, hiện tại căn bản chẳng có chút quyền thế nào, dù có nương nhờ cũng vô dụng!
Chu Yếm lắc đầu.
Dù cảm thấy bản thân đang làm chuyện vô ích, song Chu Yếm vẫn chọn đi tới phủ đệ một tên quan viên trong đó.
Chỉ là, giờ đang buổi chiến loạn, trên đường phố có lượng lớn tướng sĩ thường xuyên tuần tra, Chu Yếm lại không muốn bại lộ thân phận, vạn nhất bị đệ tử chính đạo biết được hắn đến Thanh Kinh, vậy chẳng phải xong đời?
Bọc lấy một thân áo bào đen, lắc mình trong thành mất lượt, đi tới bên ngoài phủ đệ tên quan viên kia.
- Hộ Bộ Thị Lang? Lão đầu, năm đó ngươi là người trung thành nhất với ta, giúp ta xử lý bao nhiêu công việc bẩn thỉu, giờ tuy bị tước đoạt quyền lợi, nhưng rất nhiều con cháu gia tộc ngươi vẫn đang làm quan bên ngoài, đồng thời cũng nắm giữ rất nhiều quân đội, tài nguyên bên ngoài Thanh Kinh. Nếu ngươi đáp ứng trợ giúp cháu trai Tử Bất Phàm, những con cháu kia nhất định sẽ nghe lời ngươi. Ừ, trước cứ khuyên thế đã!
Trong mắt Chu Yếm lóe lên một tia kiên định.
Giậm chân, Chu Yếm nhảy qua tường viện ngoài phủ Hộ Bộ Thị Lang, đi vào trong nội viện.
Vốn tưởng rằng trong nhà Hộ Bộ Thị Lang tất sẽ là một mảnh ai thương tiêu điều, nhưng vừa tiến vào, Chu Yếm lại được chứng kiến một cảnh tượng rất là bận rộn náo nhiệt.
- Nhanh lên, nhanh lên! Đại tướng quân lại muốn khởi dụng lão gia, nhanh cầm quan bào lão gia ra đây! Nhanh!
- Chuẩn bị ngựa, nhanh chút! Lão gia muốn vào cung, lão gia sắp được quan hồi nguyên chức!
...
...
Nội viện rộ lên một mảnh tiếng hô, khiến Chu Yếm nhìn mà nét mặt co rúm cả lại.
- Năm đó Đại tướng quân và Hộ Bộ Thị Lang đấu sống đấu chết, sao giờ lại có thể để Hộ Bộ Thị Lang quan hồi nguyên chức? Điều này không thể nào!
Trên mặt Chu Yếm chất đầy vẻ khó hiểu.
Lặng không tiếng thở chui vào trong phủ, rất nhanh liền tìm được Hộ Bộ Thị Lang, một lão giả đầu tóc trắng xóa.
Kẻ hầu trong phủ rất là kích động, nhưng thần sắc lão giả này lại vẫn cực bình tĩnh, thản nhiên để cho đám thuộc hạ phục thị mặc đội y phục.
- Hộ Bộ Thị Lang!
Chu Yếm trầm giọng nói.
Lão giả đột nhiên nhíu mày, ngạc nhiên quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một người áo đen đang đứng ngay cửa.
- Là ai? Dám xông vào phủ chúng ta!
- Người đâu, có thích khách!
...
...
...
- Im mồm!
Lão giả quát lạnh.
- Lão gia?
Mọi người kỳ quái nhìn về phía lão giả.
- Các ngươi đều đi ra ngoài! Canh giữ quanh bốn phía, không được phép cho ai tới gần!
Lão giả trầm giọng nói.
- Hả? Vâng!
Đám hạ nhân dồn dập lui ra ngoài.
Chu Yếm đi vào đại sảnh, ngồi xuống chủ vị.
Lão giả cung kính thi lễ:
- Lão thần bái kiến đại vương!
- Hộ Bộ Thị Lang? Chuyện này là thế nào? Ta vừa rời khỏi Thanh Kinh chưa đến một năm, ngươi liền đã nương nhờ người khác?
Chu Yếm cười lạnh nói.
Lão giả khẽ cười khổ:
- Đại vương, sao ngươi lại nhập ma! Năm xưa tiên vương tại thế từng có ân với lão hủ, lão hủ thề vĩnh viễn trung thành với Đại Thanh vương triều, nhưng mà, nhưng mà..., đại vương, sao ngươi lại nhập ma!
- Được rồi, đừng nói nhảm! Ta hỏi ngươi, ngươi có phải đã quay sang nương nhờ tên hỗn đản Vương đại tướng quân kia?
Chu Yếm trầm giọng nói.
Lão giả lắc đầu:
- Đại tướng quân tuy chiếm cứ Thanh Kinh, nhưng đã ngay lập tức ổn định được thế cục, khiến trong Thanh Kinh không hề có ác ôn làm loạn! Cũng tính là xứng đáng với bách tính! Đối với đám cựu thần chúng ta cũng không có bất kỳ trù dập nào! Lão hủ sinh là người của Đại Thanh, chết là quỷ của Đại Thanh! Tự nhiên sẽ không nương nhờ hắn!
- Không nương nhờ hắn? Hừ, vậy thì được!
Chu Yếm lạnh giọng nói.
- Chẳng qua, những người khác thì chưa chắc, đại vương, ngươi cũng biết, Đại tướng quân chiếm cứ Thanh Kinh bây giờ mang họ Vương?
Lão giả nói.
- Nói nhảm, hắn là do ta cất nhắc, ta há lại không biết?
Chu Yếm trầm giọng nói.
- Không, ý ta nói ở đây là, Vương! Vương trong Vương Khả!
Lão giả nhẹ giọng nhắc nhở.
Chu Yếm đột nhiên biến sắc:
- Ngươi là nói, Đại tướng quân là thuộc hạ Vương Khả? Điều này, điều này, điều này sao có thể!
- Trước kia lão hủ cũng cảm thấy không thể nào, nhưng, đại vương, ngài xem!
Lão giả lấy ra một tấm thiếp mời.
- Thiên Tẩu Yến?
Chu Yếm kinh ngạc nói.
- Hôm nay đại tướng quân bày biện tiệc rượu trong vương cung, mời đám quan viên chúng ta và rất nhiều lão quan viên sớm đã lui xuống tới dự tiệc! Ngươi nhìn chữ ký phía dưới cùng xem, trừ Đại tướng quân ra thì còn có ai?