Ta nguyện ý vì mục tiêu đó mà phấn đấu cả đời!
Nhị biểu ca thần tình kiên định nói.
Vương Khả:
-... !
Ta đâu có nghĩ nhiều như vậy, ta chỉ muốn kiếm tiền mà thôi! Ngươi bớt tưởng tượng đi được không?
- Nhị biểu ca, thời đại mỗi lúc một khác, sao ngươi cứ phải muốn ta tranh bá thiên hạ?
Vương Khả khó hiểu nói.
- Nguyện vọng của gia chủ, thuộc hạ một mực ghi ở trong lòng, người khác không rõ ràng, nhưng thuộc hạ thân là Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ há lại không rõ ràng? Huống hồ, trước đây không lâu gia chủ còn lập xuống chí nguyện to lớn! Thuộc hạ nhất định toàn lực phụ tá gia chủ!
Nhị biểu ca cung kính nói.
- Ta lập chí nguyện to lớn? Sao ta không biết?
Vương Khả sững sờ.
- Lời gia chủ dạy bảo đại biểu ca, chúng ta đều nghe được. Thà ta phụ người trong thiên hạ, chứ quyết không để người trong thiên hạ phụ ta! Trời đất bao la ta là lớn nhất! Mệnh ta do ta không do trời! Thử hỏi thiên hạ này ai có thể nói ra được lời lẽ hùng hồn như thế? Chỉ có kiêu hùng bá chủ lòng dạ thiên hạ mới có thể thuận miệng nói ra những lời như vậy! Chúng ta đều cảm thấy vinh dự thay!
Nhị biểu ca càng thêm kiên định nói.
Vương Khả sững sốt:
- Đó là Tào Tháo, Tào Thiếu Khâm, Đổng Thiên Bảo nói, ngươi muốn nghe, ta còn có một đại đội!
- Gia chủ, ngài không cần giải thích với ta! Ta biết rất rõ lý tưởng của ngài! Ngươi yên tâm, chuyện này chúng ta sẽ chôn sâu dưới đáy lòng! Trước khi bá nghiệp thành công, tuyệt đối sẽ không lộ ra nửa lời! Dù có cận kề cái chết cũng sẽ không bại lộ hùng tâm tráng chí của gia chủ!
Nhị biểu ca trịnh trọng nói.
- Chúng ta nguyện vì gia chủ xông pha khói lửa, đánh ra bá nghiệp vô thượng!
Năm trăm tên thanh thiếu niên cũng trịnh trọng nói.
Vương Khả:
-... !
Đám hoa cỏ tương lai của Vương gia này đều bị nhị biểu ca tẩy não? Mang lệch?
Bá nghiệp cái gì! Ta chỉ cần kiếm tiền! Các ngươi hiểu không... !
- Gia chủ, trong đại hội Long Môn lần tới! Chúng ta nhất định dốc hết toàn lực, để các tiên môn thu làm đệ tử, ngài cứ yên tâm!
Nhị biểu ca nghiêm mặt thề thốt.
Thần tình Vương Khả càng thêm cổ quái:
- Được rồi, tùy các ngươi!
- Lời gia chủ, các ngươi đã nghe rõ chưa? Gia chủ không muốn tạo áp lực cho các ngươi, nhưng, đây chính là thời điểm báo đáp ân tình của gia chủ! Năm đó cha mẹ các ngươi cũng là cô nhi khất cái, là gia chủ đã cứu cha mẹ các ngươi! Chẳng những cứu mạng cha mẹ các ngươi, còn mang đến cho bọn hắn cuộc sống tốt đẹp, tự do tự tại ở các đại tiên trấn! Không phải ai cũng may mắn được gia chủ chọn trúng đâu! Bố trí lần này của gia chủ, các ngươi đã rõ cả chưa?
Hai biểu ca trầm giọng nói.
Vương Khả sững sốt, rõ cái gì? Ta chỉ bố trí một ít nhân viên tiêu thụ ra ngoài tiêu thụ sản phẩm mà thôi! Ngươi làm cứ như là bán hàng đa cấp tẩy não vậy.
- Hiểu rõ, cha mẹ biết ta được gia chủ chọn trúng, có nhiệm vụ bí mật! Bọn họ đều rất vui mừng!
- Cha ta nói, nếu dám làm hỏng chuyện của gia chủ, hắn đánh gãy chân ta!
- Đúng vậy, mấy người anh em biết được ta đi làm nhiệm vụ bí mật gia chủ phân phó, ai cũng đều hâm mộ!
- Ta nhất định không khiến gia chủ thất vọng!
...
...
...
Nguyên một đám thanh thiếu niên siết chặt nắm tay, kích động kêu nói.
Vương Khả:
-... !
- Gia chủ, ngài cũng thấy rồi đấy! Ta nhất định sẽ không để ngươi thất vọng!
Nhị biểu ca kích động nói.
Vương Khả thần tình cổ quái nói:
- Được, được rồi, vậy cứ theo ngươi nói mà làm, đến lúc đó dẫn bọn hắn tới đại hội Long Môn! Chuyện nơi này ta liền giao cho ngươi!
- Gia chủ yên tâm! Thuộc hạ nhất định dốc hết toàn lực!
Nhị biểu ca kích động nói.
Vương Khả gật đầu một cái, bước ra tiểu viện.
- Cung tiễn gia chủ!
Đám thanh thiếu niên khom người vái chào.
Vương Khả thần tình cổ quái đi ra.
Ngoài cửa, đại biểu ca và đám con em gia tộc lập tức tiến tới nghênh đón.
- Bộ dạng bây giờ của nhị biểu ca, các ngươi có biết không?
Vương Khả gấp gáp hỏi nói.
Vừa rồi, nhị biểu ca có vẻ hưng phấn quá đà, cứ như đang chơi thuốc!
- Gia chủ yên tâm, nhiệm vụ ngươi bố trí cho nhị biểu đệ, chúng ta chưa từng tìm hiểu qua! Hơn nữa, chúng ta trước giờ vẫn luôn một mực phối hợp với công tác của nhị biểu đệ!
Đại biểu ca giải thích nói.
Vương Khả:
-... !
Nội bộ Vương gia cũng bắt đầu xuất hiện phái hệ bất đồng? Thôi, mặc kệ vậy!
- Mới rồi chúng ta nói đến chỗ nào ấy nhỉ?
Vương Khả quay sang đại biểu ca hỏi.
- Gia chủ, chúng ta đang nói đến “quốc hiệu” do gia chủ định đoạt. Còn nữa, hiện tại quân phiệt hỗn chiến, chúng ta đã chế định một ít kế hoạch tác chiến! Mời gia chủ định đoạt!
Đại biểu ca trịnh trọng nói.
- Quốc hiệu? Tại sao phải cần quốc hiệu mới?
Vương Khả nghi hoặc hỏi.
- Hả?
- Đại Thanh vương triều chẳng phải đang rất tốt?
Vương Khả trầm giọng nói.
- Đại Thanh vương triều? Gia chủ, đây là quốc hiệu trước đây của Chu Yếm, giờ ai còn dùng quốc hiệu đó nữa!
Đại biểu ca nhíu mày nói.
- Đúng vậy, gia chủ, từ xưa đến nay, vương triều thay đổi, quốc hiệu cũng sẽ thay đổi, đây là một việc làm cực có ý nghĩa tượng trưng, đại biểu cho cải triều hoán đại! Không thay đổi quốc hiệu, đến lúc đó e rằng sẽ có chút danh bất chính ngôn bất thuận!
Một lão đầu Vương gia nhắc nhở nói.
- Cứ dùng “Thanh” ! Vẫn là Đại Thanh vương triều! Các ngươi chưa nghe qua Điền Đại Khương Tề ư? Ách, được rồi, các ngươi khẳng định chưa từng nghe qua! Vậy thì từ bây giờ, chúng ta liền là Vương Đại Chu Thanh!
Vương Khả trầm giọng nói.
Điền Đại Khương Tề! Đó là cố sự thời Xuân Thu Chiến Quốc ở địa cầu trước kia, lúc ấy vương thất Tề quốc vốn là hậu nhân Khương Tử Nha, cũng là họ Khương! Đến sau, đại tộc họ Điền giết chết vương thất họ Khương, tự mình làm quốc vương, chỉ là vẫn dùng quốc hiệu “Tề” ! Nhờ đó lấy thời gian cực ngắn triệt để ổn định chính quyền! Tề quốc vẫn cứ là Tề quốc, chỉ là quân vương đã họ Điền không phải họ Khương.
- Vương Đại Chu Thanh?
Chúng nhân sửng sốt.
- Không sai, vương thất họ Chu của Đại Thanh vương triều xưa kia đều bị Chu Yếm giết sạch! Chu Yếm lại thành Ma! Bằng với không người thừa kế, chúng ta đứng ra dưới danh nghĩa kế thừa Đại Thanh vương triều, vậy liền danh chính ngôn thuận!