Lão giả nói.
- Vương Khả? Vương Khả? Hỗn đản này, hỗn đản này, không ngờ hắn lại bố trí người tiềm phục bên cạnh ta nhiều năm như vậy, hỗn đản!
Chu Yếm tức giận không thôi.
- Người trong phủ tưởng là ta được khởi dụng, nhưng ta cảm thấy, Thiên Tẩu Yến này khẳng định không đơn giản! Trừ chúng ta ra, còn có rất nhiều lão thần năm đó từng bị ngươi trục xuất, tất cả đều bị buộc đến dự tiệc! Ta không biết rốt cục bọn hắn muốn làm gì!
Lão giả cười khổ nói.
- Ta đi chung với ngươi xem sao!
Chu Yếm trầm giọng nói.
Trong lòng Chu Yếm tràn đầy hận ý đối với Vương Khả, nhân dịp này hắn muốn đi cùng, xem xem có cơ hội tiêu diệt Vương Khả hay không!
- Được rồi!
Lão giả khẽ gật đầu.
- Ngươi nghe kỹ cho ta, người ta hận nhất chính là Vương Khả, ngươi tuyệt đối không được nương nhờ vào gia tộc của Vương Khả, đợi sau này ta sẽ chỉ cho ngươi một quân phiệt, dù hiện tại ta đã không thể xưng vương, nhưng cũng tuyệt không cho phép các ngươi đi theo Vương Khả!
Chu Yếm trầm giọng nói.
Lão giả khẽ cười khổ, gật gật đầu.
Cứ thế, rất nhanh Chu Yếm liền cùng theo lão giả ngồi lên xe ngựa đi thẳng về phía vương cung.
Hôm nay mở tiệc Thiên Tẩu Yến. Mời tất cả quan viên đủ lớn nhỏ tại Thanh Kinh và cả những quan viên đã về hưu tới dự. Mặc dù mọi người không biết mục đích yến tiệc để làm gì. Nhưng chỉ riêng cái tên Vương Khả đã đủ khiến chúng quan viên chú ý.
Trận chính biến mấy chục năm trước, tất cả mọi người đều vẫn còn nhớ rõ. Vương Khả tạo phản, long trời lở đất, bao nhiêu người ủng hộ, nếu không phải sau cùng đệ tử tiên môn nhúng tay can dự, sợ rằng Đại Thanh vương triều này sớm đã đổi chủ.
Mà giờ, Vương Khả lại quay về?
Có người mong đợi Vương Khả, có người lại lộ vẻ không đáng, hiển nhiên sau mấy chục năm, danh tiếng Vương Khả sớm đã không còn như trước. Rất nhiều lão giả không nguyện ý tới dự, nhưng mà, dưới sự bức ép của Vương gia quân, bọn họ không thể không đến.
Thiên Tẩu Yến được tổ chức ở quảng trường lớn ngay trong vương cung, nơi đây sớm đã bày sẵn tiệc rượu.
Chúng quan viên đi đến, lập tức có người đi ra an trí ngồi xuống.
Thân phận Hộ Bộ Thị Lang tương đối cao, vị trí nằm ngay hàng đầu, Chu Yếm giấu mình trong áo bào đen, không mấy người để ý đến thân phận hắn, được an vị ngay sát bên cạnh Hộ Bộ Thị Lang.
Chúng quan viên gặp nhau, ai nấy đều thổn thức không thôi. Đoạn thời gian này bị giam trong phủ quả thực rất khó chịu, song đã có thể trở thành quan lớn, chút thành phủ đương nhiên vẫn phải có.
Rất nhanh, người đến đông đủ. Bốn phía đều có tướng sĩ trấn giữ.
Vương Khả được đám người đại biểu ca vây quanh, chậm rãi đi tới hàng đầu.
- Vương Khả?
Chu Yếm thoáng híp mắt lại.
- Quả thực là Vương Khả? Hắn còn sống?
- Hắn thật đi tu tiên? Nhìn vẫn trẻ tuổi quá!
- Mấy chục năm, dung mạo lại vẫn chẳng thay đổi.
- Hắn muốn làm gì? Còn định tranh bá thiên hạ nữa ư?
- Phi!
...
...
...
Một đám quan viên già đầu nhìn thấy Vương Khả đi đến trước mặt, thần thái mỗi người mỗi khác. Oán khí tích lũy đoạn thời gian gần đây như chợt tìm được chỗ phát tiết, dồn dập chỉ trỏ về phía Vương Khả.
Vương Khả đứng trước mặt đám quan viên, cười khẽ nói:
- Nhiều khuôn mặt xa lạ quá nhỉ, đương nhiên, cũng có rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, chỉ tiếc, trên mặt các ngươi đã không còn nhiệt huyết năm đó, mà chỉ còn lại vẻ tang thương chán chường!
- Vương Khả, ngươi gọi chúng ta tới là để chế nhạo bỡn cợt chúng ta?
Hộ Bộ Thị Lang trừng nhìn Vương Khả nói.
- Hộ Bộ Thị Lang? Ồ, đã lâu không gặp! Ta nhớ năm đó lúc ngươi mới vào Hộ bộ, từng muốn làm chút chuyện cho nạn dân quê nhà, bốc lên phong hiểm bị trách phạt mất chức cũng phải thượng tấu, thỉnh cầu triều đình cấp phát tiền lương, cứu tế nạn dân! Một lòng vì nước vì dân! Nhớ khi ta tạo phản, ngươi còn sảng giọng mắng ta là loạn thần tặc tử? Ài, hay cho một tên thanh quan trung thần có khí tiết! Nhưng mà, mấy năm ta rời đi, dưới tay Chu Yếm, quan chức của ngươi càng làm càng lớn, lại chưa từng viết qua thêm tấu chương nào tạo phúc cho dân, ngày ngày nghĩ cách bóc lột ngân lượng từ các nơi, để cho Chu Yếm tiêu xài hoang phí? Đường đường một tên thanh quan, lại đọa lạc thành cự tham, không đếm xỉa gì tới sinh tử của bình dân bách tính, chỉ một lòng muốn giữ lại chiếc mũ trên đầu? Được, được lắm! Ngươi của ngày xưa còn sống nữa không?
Vương Khả cười hỏi.
- Ngươi, ngươi, ngươi... !
Hộ Bộ Thị Lang nghẹn họng không nói được nên lời.
Nhưng là, những lời Vương Khả nói ra, câu câu đều là thật, Hộ Bộ Thị Lang nhất thời không biết nên phản bác thế nào.
Chu Yếm ngồi ở cạnh bên cũng biến sắc, ngữ điệu tên Vương Khả này nghe cứ như thể ta là hôn quân vậy. Mẹ nó chứ, bây giờ lão tử đã là Kim Đan Cảnh, có thể giết chết ngươi bất cứ lúc nào!
Chu Yếm tra tìm tứ xứ, nhìn xem liệu có cường giả quanh đây. Rốt cuộc, chỉ cần hắn vừa động thủ, lập tức hành tung sẽ bại lộ, dẫn lên đệ tử chính đạo vây giết.
- Hộ Bộ Thị Lang, còn có Lễ Bộ Thượng Thư, còn có... !
Vương Khả chỉ tới từng tên quan viên.
Thoáng chốc, Vương Khả đã một hơi quở trách hơn mười tên lão giả. Vạch trần từng điều tội trạng của bọn hắn.
Nhất thời, sắc mặt đám quan viên tại trường đều đen hết cả.
- Vương Khả, đây chính là Thiên Tẩu Yến mà ngươi mời chúng ta đến dự? Mục đích chỉ là muốn chế nhạo chúng ta? Yến tiệc như thế, ta ăn không nổi, cáo từ!
Hộ Bộ Thị Lang tức giận nói.
- Ta cũng ăn không nổi!
Đám lão giả dồn dập đứng dậy.
Vương Khả lại cười lạnh, vung cước đạp lật tung chiếc bàn trước mặt.
Oanh!
Chiếc bàn ngã đổ, tất cả lão giả tại trường đều kinh hãi.
- Ăn? Mời đám người các ngươi tới ăn, ta đều cảm thấy buồn nôn! Một đám sâu mọt quốc gia, một đám tham quan ngồi không ăn bám, một đám công địch của nhân dân, một đám đào cự tặc ăn thịt uống máu trên thân bách tính! Đại Thanh vương triều diệt vong chính là bởi đám người các ngươi! Nhân dân Đại Thanh vì các ngươi mà chịu đủ tai nạn! Đại Thanh vương triều hủy diệt đều là vì các ngươi. Mời các ngươi ăn cơm … ghê tởm!
Vương Khả chửi mắng.
Tiếng chửi mắng kia mắng cho nguyên một đám lão giả phồng mang trợn mắt, tức tối không thôi.