Chỉ thấy, một thân ảnh được bọc bởi áo bào đen bước ra từ trong bóng tối, tiếng nói khàn khàn khiến người khó mà nghe rõ được là ai. Vừa thần bí lại vừa âm trầm.
- Bây giờ, đến lượt các ngươi!
Trong tiếng nói khàn khàn lộ ra một tia băng lãnh.
Người áo đen muốn động thủ?
- Mạc điện chủ, đêm hôm khuya khoắt thế này, sao ngươi lại ở đây?
Trương Chính Đạo lại chợt ngạc nhiên hỏi.
Bước chân người áo đen ngừng lại, thân hình cứng đờ, không thể nào, mình đã biến giọng, lại che giấu khí tức, sao Trương Chính Đạo vẫn nhận ra được?
- Đúng, Mạc điện chủ? Là ngươi giúp chúng ta xử lý đám đệ tử Kim Ô Tông? Thực sự phải cám ơn ngươi! Trước kia đều là chúng ta hiểu lầm ngươi!
Vương Khả lập tức cảm kích nói.
Bọn hắn còn đang đau đầu suy tính cách ứng phó đám đệ tử Kim Ô Tông, kết quả, nguy hiểm giải trừ, quá tốt rồi.
Đằng sau lớp áo choàng, Mạc Tam Sơn ngây dại.
- Vì sao? Vì sao các ngươi nhận ra ta là Mạc Tam Sơn? Giọng của ta? Hay là mùi trên người ta? Mấy thứ đó đâu giống Mạc Tam Sơn, sao các ngươi lại biết ta là Mạc Tam Sơn?
Mạc Tam Sơn buồn bực hỏi.
- Giày của ngươi!
Trương Chính Đạo nói.
- Đúng rồi, đôi giày này chẳng phải ngươi từng đi lúc khai trương công ty Thần Vương đấy thôi? Ta nhớ rất rõ ràng, lúc ấy chân trái ngươi còn giẫm phải cứt chim!
Vương Khả giải thích nói.
Đằng sau áo choàng đen, cả người Mạc Tam Sơn cương cứng, đứng ngây ra đó, cúi đầu nhìn xuống giày dưới chân.
Mẹ nó chứ, hai các ngươi điên rồi! Cứ nhìn chằm chằm vào giày người khác làm gì?
Trong tiểu viện Công Nhất Trà Xã!
Bầu không khí lần nữa trở nên lúng túng! Mạc Tam Sơn sao mà ngờ được, mình vừa biến giọng, vừa che giấu khí tức, cuối cùng lại vẫn bị nhận ra? Mẹ nó, hai đứa này thần kinh à, hơi đâu cứ nhìn chằm chằm giày người khác làm gì?
- Mạc điện chủ, thực ra trước giờ ta vẫn luôn rất hâm mộ người làm công tác tình báo như các ngươi, trước kia ở trong khu vực phàm nhân ta cũng từng làm qua, chỉ là khi đó thực lực quá yếu, không giống ngươi, có thể muốn làm gì thì làm, lại vừa có thể ẩn tàng sau màn, đúng là khiến người hâm mộ!
Vương Khả cảm thán nói.
Mạc Tam Sơn nhìn chằm chằm Vương Khả, ngươi đây là đang khen ta hay đang mắng ta?
Ta đường đường là điện chủ Tây Lang Điện, che giấu hành tung, kết quả lại bị các ngươi vừa gặp liền nhìn ra? Ngươi tưởng ta không có sĩ diện chắc?
- Vương Khả? Nhãn lực được lắm! Chẳng qua, ngươi biết ta tới làm gì không?
Mạc Tam Sơn lạnh lùng nói.
- Cái đó không quan trọng! Ngươi tới kịp thời là tốt rồi! Ta còn phải cám ơn ngươi một tiếng!
Vương Khả cảm thán nói.
Mạc Tam Sơn:
-... !
Không quan trọng? Cám ơn ta cái gì?
- Mạc điện chủ, ngươi không phải tới đối phó chúng ta đấy chứ?
Trương Chính Đạo đứng ở bên lại lo lắng nói.
- Mạc điện chủ làm sao có thể tới đối phó chúng ta? Hắn là điện chủ Thiên Lang Tông, ta cũng là điện chủ, ngươi cũng là trưởng lão! Quan hệ giữa chúng ta là đồng nghiệp! Làm sao có thể đối phó nhau được? Trương Chính Đạo, ngươi đừng nói càn nói bậy!
Vương Khả cười nói.
Mạc Tam Sơn lạnh lùng nhìn vào Vương Khả:
- Là ngươi quá không cảnh giác, cùng một tông môn thì đã sao? Nếu ta đúng thật là tới xử lý các ngươi thì sao?
- Hả?
Trương Chính Đạo thoáng khẽ biến sắc.
- Chuyện này thì có gì đâu, một câu nói là xong!
Vương Khả nói thẳng.
- Hắn là đại lão Nguyên Anh Cảnh, nếu hắn thật muốn đối phó chúng ta, chẳng phải chúng ta liền đi đứt? Vương Khả, ngươi không nghe hắn nói muốn xử lý chúng ta?
Trương Chính Đạo gấp gáp nói.
Rốt cuộc, lần này vì đâu mà Vương Khả phải đi ra Thiên Lang Tông? Chẳng phải là vì muốn tránh né lão già Mạc Tam Sơn lắm mưu nhiều kế này? Mẹ nó, giờ đối phương đuổi tới chỗ này, còn nói thẳng muốn xử lý bọn hắn, phải làm sao đây?
- Một câu nói là xong? Nói thế nào?
Mạc Tam Sơn cũng lộ vẻ nghi hoặc.
Chỉ thấy, Vương Khả hít một hơi thật sâu, sau đó đột nhiên ngửa mặt nhìn lên trời.
Nhìn lên trời?
Mạc Tam Sơn, Trương Chính Đạo đều nghi hoặc nhìn theo ánh mắt Vương Khả.
Trên bầu trời đêm, trừ sao trời ánh trăng thì còn gì nữa đâu, hắn đang nhìn cái gì vậy?
- Tất cả mọi người nghe đây, điện chủ Tây Lang Điện Thiên Lang Tông Mạc Tam Sơn đến chỗ Vương Khả ta làm khách!
Vương Khả ngửa mặt lên trời rống to.
Mượn màn đêm an tĩnh, tiếng kêu truyền vang khắp toàn Chu Tiên Trấn.
Trương Chính Đạo:
-... !
Mạc Tam Sơn:
-... !
Hai người làm sao có thể ngờ, Vương Khả ngẩng đầu căn bản không phải nhìn bầu trời đêm, mà là dồn khí đan điền, hét toáng lên cho cả thiên hạ đều biết.
Quả nhiên, nháy mắt toàn bộ người trong trấn đều bị tiếng kêu của Vương Khả đánh thức.
- Biết rồi, biết rồi, Vương gia chủ, sáng mai ta tới báo danh! Cầu ngài dẫn tiến điện chủ Tây Lang Điện!
- Vương gia chủ, ta không đi được, ta sợ chết, không muốn đi đánh trận!
- Vương gia chủ, ngài đúng là giao thiệp rộng rãi!
- Vương Khả, tên khỉ gió này, khách tới cũng phải hét toáng cho mọi người đều biết à?
- Vương Khả, có cho người ta ngủ nữa không?
...
...
...
Toàn trấn sôi trào.
Mạc Tam Sơn ngẩn người một lúc lâu, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.
- À, ta hiểu rồi, quả nhiên chỉ cần một câu nói là xong, chỉ cần đêm nay Vương Khả và ta có gì bất trắc, Mạc điện chủ ngươi tuyệt đối sẽ thành đối tượng hiềm nghi lớn nhất. Trần Thiên Nguyên đi xa, nhưng, một khi hắn trở về, phát hiện Vương Khả chết rồi, nhất định sẽ truy tra đến chỗ này! Trừ phi, ngươi đồ sát hết sạch người trong Chu Tiên Trấn!
Trương Chính Đạo cảm thán nói.
- Làm sao có thể, đồ sát nguyên một tiên trấn, ai dám? ! Người Ma giáo cũng không dám! Hơn nữa, chỉ cần lọt mất một người, liền sẽ náo đến cả thiên hạ đều biết. Lập tức thành là công địch của chính ma hai đạo!
Vương Khả lắc đầu.
- Đã hết đâu, bêu danh sẽ cõng theo suốt đời, đi ra Thập Vạn Đại Sơn, gia nhập thế lực bên ngoài nào đó, nhưng chỉ cần tra ra được căn cơ, bại lộ bộ mặt hung tàn, lập tức sẽ bị người chính nghĩa đuổi giết không tha!
Trương Chính Đạo tiếp lời.
Mặt Mạc Tam Sơn đen kịt như đáy nồi, mẹ nó chứ, chuyện này quả thực chỉ cần một câu nói là xong.