Bất Diệt Thần Vương

Chương 298: Ra ngoài không mang theo tiền?




Chúng ta tùy tiện đào hố, bọn họ liền ngoan ngoãn chui vào! Đám Mộ Dung Lục Quang, Mạc Tam Sơn lại mãi vẫn không bắt được?

Vương Khả thổn thức nói.

- Ai nói không phải!

Trương Chính Đạo cũng gật đầu tán đồng.

- Vương Khả, giờ làm thế nào? Hả, ngươi đang làm gì? Bọn hắn đã ngất rồi, ngươi còn cởi quần áo làm gì?

Trương Chính Đạo sững sốt.

- Ta xem xem trên người bọn này có thứ nào đáng giá không!

Vương Khả nói.

- À, Vương Khả, ngươi đừng tranh với ta, chúng ta đã thỏa thuận rồi, một người một nửa, ta còn bị điện giật suốt nửa ngày!

Trương Chính Đạo lập tức kích động tiến lại.

Hai người mò mẫm tìm kiếm trên người đám Đồng An An một lúc.

- Mẹ nó chứ, cả đám đều bị dòng điện nướng cháy khét, cũng là Kim Đan Cảnh, thế mà toàn thân cao thấp chỉ có năm mươi cân linh thạch? Sao ít thế này?

Trương Chính Đạo tuyệt vọng nói.

Mình bị điện giật lâu như vậy, cuối cùng chỉ mò được năm mươi cân linh thạch? Thiệt to!

- Có nước luộc là tốt lắm rồi! Ngươi không muốn, vậy đưa một nửa kia cho ta!

Vương Khả giơ tay định bắt lấy.

- Đùa gì vậy, đây là của ta!

Trương Chính Đạo lập tức cất năm mươi cân linh thạch kia vào trong ngực.

- Vương Khả, sao giờ ngươi mới đến? Vừa rồi ta kêu ngươi cả nửa ngày, ngươi không nghe được? Ngươi biết ta bị điện giật thảm cỡ nào không?

Trương Chính Đạo phẫn nộ nói.

- Chuyện này không trách ta được, nguyên nhân là vì đứa này?

Vương Khả chỉ lên đống chăn mền dưới chân giường trên đỉnh mật thất.

- Chăn mền? Ồ, không đúng, bên trong có thứ gì đó?

Trương Chính Đạo lập tức tiến lại kiểm tra.

Vén chăn lên, vừa nhìn.

Trương Thần Hư từ trong chăn lăn lông lốc đi, nằm ngất ở đó.

Trương Chính Đạo hít sâu một hơi khí lạnh:

- Vương Khả, ngươi thật dùng chăn mền trùm chết Trương Thần Hư! Khi trước ta chỉ nói giỡn thôi, ngươi thật làm được?

- Hắn chỉ bị ngất đi, lát nữa sẽ tỉnh, mặt trên còn... !

Vương Khả kể lại một lần tình hình bên ngoài.

Nghe xong, sắc mặt Trương Chính Đạo cũng rất khó coi.

- Ý ngươi là, bên ngoài đang có một đám đệ tử Kim Ô Tông canh chừng?

Trương Chính Đạo kinh hãi nói.

Vương Khả gật đầu xác nhận.

- Vậy còn chờ gì nữa? Bọn Đồng An An đào địa đạo đến đây, vừa khéo, chúng ta liền men theo địa đạo này thoát đi?

Trương Chính Đạo nôn nóng nói.

Vương Khả lắc đầu:

- Không được!

- Vì sao?

Trương Chính Đạo tròn mắt nói.

- Nếu là ở nơi khác, chúng ta phủi đít bỏ đi cũng được, nhưng nơi này thì khác, đây là Chu Tiên Trấn Công Nhất Trà Xã, một khi chúng ta chạy mất, đám thuộc hạ kia của ta liền thảm!

Vương Khả nhíu mày nói.

- Đến cái lúc này rồi, ngươi còn quản nhiều như thế làm gì?

Trương Chính Đạo lo lắng nói.

Vương Khả lắc đầu:

- Nhất định phải chuyển dời chú ý của đám người kia! Thuộc hạ của ta cũng là người! Cùng theo ta ăn cơm!"

- Nhưng mà... !

- Hiện tại Trương Thần Hư đang ở trong tay chúng ta, chúng ta lấy Trương Thần Hư áp chế đám đệ tử Kim Ô Tông kia, dụ bọn hắn ra xa Chu Tiên Trấn, sau đó trốn đi!

Vương Khả trầm giọng nói.

- Nhưng mà, như thế sẽ rất nguy hiểm!

Trương Chính Đạo lo lắng nói.

- Vậy nên, ngươi phải đi cùng ta!

Vương Khả nhìn sang Trương Chính Đạo, chém đinh chặt sắt nói.

- Đánh rắm, ta cần gì phải bồi ngươi đi chịu chết!

Trương Chính Đạo lắc đầu như quay trống bỏi.

- Yên tâm, có ta ở đây, sẽ không sao đâu! Ngồi xuống nói chuyện tử tế với bọn hắn, cầm ra sự chân thành của chúng ta, ta nghĩ, bọn họ sẽ có thể hiểu được!

Vương Khả trịnh trọng nói.

- Ta không làm, ta không làm, ta phải theo đường địa đạo này rời đi trước

Trương Chính Đạo lập tức giận nói.

- Ngươi có từng nghĩ qua, bọn Đồng An An đào địa đạo tới đây, như vậy đầu bên kia địa đạo liệu sẽ còn tà ma khác tiếp ứng không?

Vương Khả hỏi.

- Ách?

Nét mặt Trương Chính Đạo cứng lại.

- Chúng ta không nhanh chóng giải quyết vấn đề trên kia, vạn nhất, tà ma tiếp ứng Đồng An An men theo địa đạo chạy tới đây thì phải làm sao?

Vương Khả hỏi tiếp.

- Tê …. !

Trương Chính Đạo hít sâu một hơi khí lạnh.

Mẹ nó chứ, cái quái quỷ gì thế này? Mọi ngả đường đều bị lấp kín?

- Yên tâm, cứ theo ta ra ngoài, không sao đâu, chúng ta nhất định có thể thoát được!

Vương Khả an ủi nói.

- Tiền tài trên người Trương Thần Hư, phải phân ta một nửa!

Trương Chính Đạo thỏa hiệp.

- Được!

Vương Khả gật đầu.

Hai người bắt đầu tiến hành vơ vét Trương Thần Hư.

- Mẹ nó, ra ngoài không mang theo tiền à? Đến cả một chiếc vòng tay trữ vật hay túi trữ vật đều không có!

Trương Chính Đạo lật một lúc, tức tối mắng.

Tất cả mọi thứ của Trương Thần Hư đều được cất chứa trong chiếc quạt giấy trắng trên tay hắn, vừa rồi quạt giấy yên ắng hộ thể, sau đó tiến vào trong người Trương Thần Hư, thế nên Vương Khả và Trương Chính Đạo tìm mãi mà vẫn chẳng thấy gì. Điều này khiến Trương Chính Đạo bực bội không thôi.

Chỉnh lý bộ dạng cháy khét trên người một lượt, Trương Chính Đạo hùng hùng hổ hổ theo chân Vương Khả về lại trong phòng ngủ.

- Vương Khả, ta phải nói trước với ngươi, nếu ngươi không xử lý được, đến lúc đó đừng trách ta bỏ mặc lại!

Trương Chính Đạo oán hận nói.

- Vậy ngươi cứ đợi đấy, sau này sẽ không có ai dẫn ngươi đi kiếm tiền nữa không!

Vương Khả lại chẳng thèm để ý.

- Mẹ nó!

Trương Chính Đạo buồn bực đến độ muốn thổ huyết.

Hắn đúng là không thể không quản.

Vương Khả thở sâu một hơi, chậm rãi đi tới mở ra cửa phòng.

Cửa vừa mở, Vương Khả ngẩn người.

Trương Chính Đạo tiến tới, sau đó cũng ngẩn người:

- Vương Khả, không phải ngươi nói ngoài cửa có một đám đệ tử Kim Ô Tông trấn giữ, còn có tiên hạc vòng quanh ư? Người đâu?

Người đâu?

Chẳng thấy ai cả!

Tà môn?

- Ta, ta cũng không biết?

Thần sắc Vương Khả không giấu được vẻ cổ quái.

Đêm nay đúng là một đêm quá tà môn! Nhiều đệ tử Kim Ô Tông như vậy, sao bỗng đột nhiên tan biến? Làm sao lại tan biến được nhỉ?

- Hay là, ngươi gọi đám thuộc hạ ngươi tới hỏi thử xem?

Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.

Vương Khả đang định gật đầu, bỗng nhiên từ phía nội viện truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.

- Không cần hỏi, bọn họ đều ngủ say, tất cả mọi người đều đã ngủ say!

Nương theo tiếng bước chân là một thanh âm khàn khàn.

Vương Khả, Trương Chính Đạo lập tức đề cao cảnh giác.