Bất Diệt Thần Vương

Chương 300: Giúp ta khuyên nhủ Trương Ly Nhi




Sách được làm bởi Nhân

Zalo: 0945 787 018, bán sách truyện giá rẻ

--------------------------

Ai mà nghĩ ra được tên Vương Khả kia lại chơi trò rút củi đáy nồi như thế! Bản thân hắn là kẻ hành sự trong bóng tối, đối phương lại dùng vô số bó đuốc chiếu lên, hắn có thể làm được gì? Then chốt hơn là, sau lưng Vương Khả còn có Trần Thiên Nguyên.

- À, ha ha ha, Vương Khả, Trương Chính Đạo, vừa nãy chỉ là đùa giỡn thôi!

Mạc Tam Sơn sắc mặt cứng ngắc nói.

Cũng may Mạc Tam Sơn giấu mình trong áo choàng đen, hai người căn bản thấy không rõ nét mặt.

- Ta biết, bằng không vừa nãy đã không kêu lên ngươi tới làm khách, mà kêu nói ngươi tới giết ta rồi! Ta nói chuyện này chỉ cần một câu nói là xong, ngươi không tin, hỏi ta nói thế nào, vậy là ta hô lên cho ngươi xem thôi!

Vương Khả cười nói.

Cơ mặt Mạc Tam Sơn thoáng khẽ co giật, thì ra, đều là tại ta?

- Nói đi thì cũng phải nói lại, Mạc điện chủ, sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này?

Vương Khả hiếu kỳ hỏi.

Vì sao ta lại xuất hiện ở chỗ này? Nghe đến đó, trong lòng Mạc Tam Sơn không khỏi dâng lên cảm giác phiền muộn, hắn để Đồng An An trộm đi “mũi chó”, mục đích để bọ ngựa bắt ve, còn mình thì làm chim sẻ núp đằng sau. Bản thân hắn chỉ định đứng sau màn giật dây thôi, lại không ngờ, bọn Đồng An An quá vô dụng, mới chỉ qua mấy ngày đã ngã hết vào tay Vương Khả? Mẹ nó chứ, tu vi Kim Đan Cảnh của các ngươi toàn để làm cảnh? Còn hại hắn phải tới vét đi ra?

- Có chuyện muốn thương lượng qua với ngươi!

Ánh mắt Mạc Tam Sơn hiện vẻ phức tạp.

- Hả? Mạc điện chủ, ngươi ta thân là đồng sự, cần gì phải khách khí, có việc cứ nói!

Vương Khả khẽ gật đầu một cái.

- Chính là chuyện bọn Đồng An An, vốn là ta không cẩn thận để chạy mất, thật vất vả mới tra tìm ra được, cuối cùng đi đến chỗ này!

Mạc Tam Sơn buồn bực nói.

- Vừa rồi ta đã tóm gọn bọn Đồng An An! Chẳng lẽ Mạc điện chủ muốn đến đoạt công?

Vương Khả nhíu mày nói.

Sắc mặt Mạc Tam Sơn rất là khó coi. Đám ngu ngốc Đồng An An kia quả nhiên lại vào tròng, mẹ nó, sao toàn cứ ngã nhào trong tay Vương Khả? Hại ta khó xử thế này!

- Là thế này, Tây Lang Điện ta phụ trách công tác điều tra tình báo ở Thập Vạn Đại Sơn, đám Đồng An An có bối cảnh thâm hậu trong Ma giáo, lần trước không cẩn thận để bọn hắn chạy mất, ta một mực điều tra, tính đào ra bí mật sau lưng bọn hắn! Như vậy, đối với chính nói, đối với thương sinh đều có lợi!

Mạc Tam Sơn trịnh trọng nói.

- Mạc điện chủ, ta thực sự không muốn trách ngươi, nhưng ngươi có biết đương sơ vì bắt Đồng An An ta đã phải vất vả cỡ nào không? Trải qua trăm cay nghìn đắng mới bắt được, kết quả, các ngươi lại thả chạy? Ngươi khiến công sức của ta đổ hết xuống sông xuống biển! Biết thế trước kia cứ giết sạch cho yên chuyện!

Vương Khả buồn bực nói.

Trương Chính Đạo ở bên ngạc nhiên nhìn Vương Khả, lúc trước bắt Đồng An An vất vả lắm sao? Không phải bọn này chui hết vào trong cao ốc Thần Vương, ngươi ta và Trần Thiên Nguyên phá cửa xông vào, nhẹ nhàng bắt được? Thậm chí ngươi còn không động thủ!

- Ta biết, ta biết ngươi bắt được bọn Đồng An An rất không dễ dàng, nhưng mà, chuyện này liên quan đến chính đạo! Mong ngươi bỏ quá cho! Vậy đi, quay đầu ta sẽ chuyển công đức bắt lại mười một tên tà ma này cho ngươi!

Mạc Tam Sơn làm khó nói.

- Thế cũng được! Đều là chính đạo, ta nhân nhượng một chút vậy!

Vương Khả gật đầu nói.

- Thật ư? Vương Khả, chuyện này đúng là làm phiền ngươi, vậy giờ giao luôn bọn Đồng An An cho ta đi?

Tròng mắt Mạc Tam Sơn lập tức sáng lên.

- Ý gì? Không phải ngươi đang nói chuyện lần trước ta bắt được Đồng An An ư? Là lần trước!

Vương Khả nhấn mạnh hai chữ “lần trước”.

Thần sắc Mạc Tam Sơn trầm xuống, mẹ nó, tên Vương Khả này quá đen tối. Lần trước thả chạy Đồng An An, sư tôn Trần Thiên Nguyên đã giúp ngươi lấy hết chỗ tốt, đến tận lúc này ngươi còn muốn vét thêm một lần nước luộc?

- Vương Khả, ý ta là nói lần này, vừa rồi ngươi mới cùng đệ tử Kim Ô Tông lần nữa bắt được Đồng An An! Là lần này!

Mạc Tam Sơn cau mày nói.

- Đúng rồi! Không lẽ ngươi lại muốn lần nữa lấy về? Lần này chúng ta bắt được cũng không dễ dàng!

Vương Khả lập tức gật đầu nói.

Mạc Tam Sơn rất muốn vung chưởng quất chết tên vương bát đản chết tiệt này!

- Đồng An An nắm giữ bí mật Ma giáo, là nhân vật vô cùng trọng yếu! Ta phải thẩm vấn rõ ràng, phiền ngươi giúp ta, được không?

Mạc Tam Sơn buồn bực nói.

Nếu không phải vừa nãy Vương Khả la lớn cho cả thiên hạ đều biết, hắn nào đến nỗi phải bó tay bó chân như thế này?

- Sao ngươi không nói sớm, giao hắn cho ngươi, cũng được thôi!

Vương Khả thản nhiên nói.

Mạc Tam Sơn:

-... !

Vừa nãy chẳng phải ta đã nói rồi ư?

Trương Chính Đạo ở sau lưng lại khe khẽ giật giật chéo áo Vương Khả. Tựa hồ đang ra hiệu Vương Khả đừng nên đáp ứng sảng khoái như thế.

- Trương Chính Đạo, ngươi kéo ta làm gì? Mạc điện chủ vì chính đạo thương sinh, đòi giao lại mấy tên tà ma mà thôi? Ngươi còn định vơ vét chỗ tốt từ hắn? Ngươi có biết xấu hổ hay không? !

Vương Khả quay đầu trừng nhìn Trương Chính Đạo.

Trương Chính Đạo không khỏi lúng túng, đồng thời lại có chút nghi hoặc nhìn Vương Khả.

Cái này không đúng? Từ lúc nào mà Vương Khả lại khẳng khái như vậy? Chẳng lẽ thấy Mạc Tam Sơn là Nguyên Anh Cảnh, không dám giở trò lừa bịp? Có thể, làm thế không giống tính cách Vương Khả!

- Mạc điện chủ, ngươi yên tâm, lần này ngươi đích thân ra mặt, mặt mũi này, ta nhất định phải cấp! Đồng An An và toàn bộ mười tên đầu trọc đã bị ta bắt lại, lập tức sẽ giao hết cho ngươi, hi vọng lần này ngươi thẩm vấn được thêm chút tin tức hữu dụng với chính đạo!

Vương Khả nghiêm mặt nói.

Mạc Tam Sơn nhìn Vương Khả, thần tình sửng sốt. Lần này Vương Khả đáp ứng sảng khoái như vậy? Sao trong lòng ta lại cứ cảm thấy có gì đó không ổn?

- Được, đa tạ!

Mạc Tam Sơn lập tức đáp ứng.

Tuy trong lòng có dự cảm Vương Khả đang đào hầm, nhưng lúc này hắn nào có thời gian để chần chờ, trước cứ lấy được vào tay rồi tính.

- Chẳng qua, ta có một việc nhỏ muốn nhờ ngươi giúp, thật chỉ là việc nhỏ!

Vương Khả thản nhiên nói.

- Hả?

Mạc Tam Sơn khẽ híp mắt lại.