- Mười một tên Kim Đan Cảnh? Đột nhiên đánh lén! Vương Khả chết chắc, ha ha!
Nghĩ đến đấy, Nhiếp Thiên Bá không khỏi hưng phấn cười ra tiếng.
Nhưng mà, hưng phấn chưa được một nửa, nét mặt Nhiếp Thiên Bá đã cứng đờ.
- Không đúng, vừa nãy sao ta lại muốn quay về? Ta đi ra bên ngoài canh chừng làm mẹ gì! Vạn nhất bọn Đồng An An bắt được Vương Khả, vơ vét tiền tài của Vương Khả và Trương Chính Đạo, sau đó không phân cho ta thì làm thế nào?
Thần sắc Nhiếp Thiên Bá thoáng hiện vẻ âu lo.
Vừa rồi hưng phấn váng đầu, chỉ nghĩ đến đối phó Vương Khả, lại quên mất số tiền mười lăm vạn cân linh thạch đường chủ đưa cho còn đang ở trong tay Vương Khả, nhiều tiền như vậy, Đồng An An cưỡng chiếm mất thì sao?
- Không đâu, không đâu! Vừa rồi Đồng An An đã đáp ứng, nói sẽ không nuốt tiền một mình, hơn nữa, cùng là làm việc dưới tay đường chủ, hắn sao dám tham ô tiền của đường chủ được?
Nhiếp Thiên Bá tự an ủi bản thân.
Nhưng mà, dù là vậy, trong lòng Nhiếp Thiên Bá vẫn cứ rất bất an. Chỉ là giờ quay về lại sợ đắc tội Đồng An An. Đành phải trước đi ra địa đạo, mong đợi Đồng An An có thể thực hiện lời hứa.
Tăng nhanh nhịp bước, Nhiếp Thiên Bá lao nhanh mà đi, lập tức về lại Nhiếp phủ, đi ra từ trong một đại sảnh. Sau đó nhảy lên nóc nhà, đưa mắt nhìn về hướng Công Nhất Trà Xã.
Lệ!
Lệ!...
Lại chỉ thấy, từng con tiên hạc đang xoay vòng trên không trung Công Nhất Trà Xã phía xa xa, nguyên một đám đệ tử Kim Ô Tông đạp trên từng con tiên hạc từ trời giáng xuống. Đi đầu chính là Trương Thần Hư, dù là ở dưới ánh trăng, Nhiếp Thiên Bá cũng thấy được rõ ràng.
- Đệ tử Kim Ô Tông? Trương Thần Hư? Điều … điều này, điều này sao có thể?
Nhiếp Thiên Bá cả kinh kêu lên.
Nhiếp Thiên Bá vốn định nhìn xem Vương Khả sẽ chết thảm thế nào, nhưng giờ thì sao? Đây là cái gì? Nguyên một đám đệ tử Kim Ô Tông?
Đệ tử Kim Ô Tông là địch hay bạn?
Nếu là mấy ngày trước, Nhiếp Thiên Bá khẳng định sẽ cho rằng đám người kia tới tìm Vương Khả gây sự, rốt cuộc Trương Thần Hư từng có thù với Vương Khả.
Nhưng trải qua mấy ngày vừa rồi, Nhiếp Thiên Bá lại không dám xác định.
Tin tức về cao ốc Thần Vương sớm đã truyền đến Chu Tiên Trấn, ai nấy đều biết đệ tử Kim Ô Tông từng làm bảo an ở cao ốc Thần Vương! Mẹ nó, Trương Thần Hư còn là đội trưởng đội bảo an cao ốc Thần Vương!
Cao ốc Thần Vương là của Vương Khả, Trương Thần Hư làm đội trưởng bảo an, thế còn là cừu nhân nữa ư? Khẳng định sớm đã hóa can qua làm ngọc thạch.
- Lúc rời đi, ta còn đang thắc mắc tại sao đệ tử Kim Ô Tông lại muốn phong tỏa Chu Tiên Trấn, thẩm tra dung mạo người ra vào. Chẳng lẽ, chẳng lẽ là Vương Khả an bài? Kỳ thật, ta sớm đã bị Vương Khả giám thị?
Nhiếp Thiên Bá không khỏi biến sắc.
- Xong rồi, xong rồi, tên Vương Khả này thật âm hiểm, hắn lừa ta vào tròng? Nhất cử nhất động của ta đều nằm trong tầm giám thị của hắn, bao quát cả sự xuất hiện của đám người Đồng An An? Tất cả đều nằm hết trong tầm giám thị của Vương Khả! Bọn Đồng An An đi đánh lén Vương Khả, nhưng thật ra là đang chui đầu vào bẫy rập của Vương Khả?
Trên mặt Nhiếp Thiên Bá không giấu được vẻ hoảng sợ.
- Đánh lén cái gì, đây rõ ràng bị trúng mai phục Vương Khả giăng sẵn! Bọn Đồng An An nguy rồi?
Thần tình Nhiếp Thiên Bá đầy vẻ tuyệt vọng.
Ngay khi Nhiếp Thiên Bá đang bị dọa cho thất hồn lạc phách, đột nhiên một cánh tay chợt khoác lên vai Nhiếp Thiên Bá.
Ba!
Đang nửa đêm nửa hôm, chợt một bàn tay đặt lên người, dọa cho Nhiếp Thiên Bá giật nảy mình.
- Ai!
Nhiếp Thiên Bá hoảng hốt xoay người lại.
Một người toàn thân quấn trong áo bào đen đứng ở bên cạnh Nhiếp Thiên Bá.
- Tiền bối! Ngươi nghĩ thông, quay về rồi?
Nhiếp Thiên Bá lập tức vui mừng thốt lên.
Nhiếp Thiên Bá tưởng rằng người áo đen lúc trước nói quay về bẩm báo đường chủ chuyện mình phung phí mười lăm vạn cân linh thạch lại vòng trở lại.
- Tiền bối? À, ta không phải tiền bối gì của ngươi!
Tiếng nói khàn khàn của người áo đen truyền đến.
Nhiếp Thiên Bá biến sắc, quay đầu định bỏ chạy.
Bành!
Hắc bào nhân vung tay vỗ nhẹ hư không, lập tức, Nhiếp Thiên Bá lảo đảo, té ngã ngay trên nóc nhà.
Phốc!
Phun ra một búng máu tươi, Nhiếp Thiên Bá hoảng hốt nhìn người áo đen kia.
Bản thân hắn chính là Kim Đan Cảnh, lại bị đối phương cách không vỗ ra một chưởng liền đánh thổ huyết? Thực lực người này sao khủng bố vậy được?
- Ngươi, ngươi là người được Vương Khả bố trí! Không, vì cái gì!
Nhiếp Thiên Bá tuyệt vọng thét lên.
- Vương Khả? Không ngờ hắn lại dọa ngươi sợ đến thế này? Chẳng quá, cái đó không quan trọng! Ta hỏi ngươi, bọn Đồng An An đâu?
Người áo đen trầm giọng hỏi.
- Hả? Ngươi không phải người được Vương Khả phái tới? Vậy sao ngươi biết bọn Đồng An An?
Nhiếp Thiên Bá sững sốt.
- Ta hỏi thì ngươi cứ nói, trả lời đàng hoàng là được! Bằng không, ta không ngại lại tặng thêm cho ngươi một chưởng!
Người áo đen lạnh giọng nói.
- Ta, ta nói, ta nói, bọn Đồng An An đào địa đạo từ chỗ này tới Công Nhất Trà Xã, định đánh lén Vương Khả, kết quả, bên trong có mai phục của Vương Khải, còn có đám đệ tử Kim Ô Tông vây công, là ở chỗ kia, ở chỗ kia!
Nhiếp Thiên Bá chỉ về hướng Công Nhất Trà Xã, thần sắc đắng chát nói.
Người áo đen nhìn xuống dưới chân, mặc dù cách qua tầng gạch ngói, nhưng Nhiếp Thiên Bá có loại cảm giác được, dường như người áo đen hoàn toàn có thể nhìn xuyên gạch ngói, trực tiếp thấy được cửa vào địa đạo.
- Khó trách ta truy tung theo khí tức Đồng An An đến chỗ này liền mất đi tung tích! Hóa ra là bọn hắn đào địa đạo? À, bên trong có mai phục do Vương Khả và Kim Ô Tông kết hợp bày ra? Đúng là một đám ăn hại!
Người áo đen trầm giọng nói.
- Hả? Tiền bối, ngài rốt cục có phải cùng một bọn với Vương Khả?
Nhiếp Thiên Bá ngơ ngác hỏi.
Ngữ khí này của người áo đen khá là mơ hồ, rốt cục hắn cùng phe với Vương Khả hay là cùng phe với Đồng An An?
- Hừ!
Người áo đen vung tay đánh ra một chưởng về phía Nhiếp Thiên Bá.
- Tiền bối, đừng mà! Ta nói thật! Ta phối hợp!
Nhiếp Thiên Bá cả kinh kêu lên.