Bành!
Nháy mắt, Nhiếp Thiên Bá đã bị đánh rớt vào trong phòng, tiếp đó, ngất đi.
- Niệm tình ngươi không nói láo, ta tha ngươi khỏi chết! Nhưng, trước ngủ tạm ở đấy một hai ngày đi!
Người áo đen lạnh giọng nói.
Quay đầu, người áo đen vung tay lên, tựa như một kết giới trong suốt, cứ thế tan biến.
Hiển nhiên, vừa rồi người áo đen bố ra một kết giới bằng chân khí, đến mức tiếng nóc nhà bị nện nát, người Nhiếp gia đều không nghe được.
Người áo đen nhìn về hướng Công Nhất Trà Xã một cái, khẽ giậm chân, thân hình hơi lắc, như một đạo hắc ảnh lóe lên, xông tới Công Nhất Trà Xã.
Người áo đen vừa rời đi không bao lâu, quanh thân Nhiếp Thiên Bá vốn còn đang mê man chợt lóe lên huyết quang, sau đó hắn khẽ rùng mình một cái, tỉnh lại.
- Nguyên Anh Cảnh? Hắn là Nguyên Anh Cảnh? Nếu không phải ta có Huyết Thần công! Vừa rồi sợ rằng đã... !
Nhiếp Thiên Bá lòng vẫn còn sợ hãi ngước mắt nhìn lên lỗ thủng trên nóc nhà.
Công Nhất Trà Xã! Phòng ngủ Vương Khả!
Vương Khả ngồi ở trên giường, nghe tiếng ùng ùng không ngừng vọng lên từ dưới sàn.
A,, úc!
Lốp bốp! Lốp bốp!
...
...
...
Vương Khả ngây người trên giường một lúc lâu, nghẹn lời không biết phải nói gì.
- Mẹ nó chứ, mật thất này của ta mới vừa được đào lên, lấy ở đâu tiếng của nhiều người như vậy? Chỉ một mình Trương Chính Đạo thôi mà sao lắm tạp âm thế không biết? Ngươi đang giả tiếng đấy hả? Hay là mật thất này được xây trên mộ tổ nhà ai đó, ngươi và quỷ hồn tổ tiên nhà người ta chơi trò nhảy disco dưới mộ phần?
Sắc mặt Vương Khả rất là khó coi.
Vương Khả đang cực kỳ phẫn nộ, mẹ nó chứ, làm cái quỷ gì vậy? Có chút tinh thần đoàn đội nào không?
Vương Khả đang định phát động cơ quan mở ra mật thất mắng Trương Chính Đạo một trận.
Bành!
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Vương Khả ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Trương Thần Hư tay cầm quạt trắng, lạnh lùng đứng ở ngoài cửa. Thậm chí, sau lưng Trương Thần Hư còn có một đám sư đệ.
- Vương Khả, ngươi đúng là biết trốn thật đấy!
Trương Thần Hư lạnh giọng nói.
Vương Khả:
-... !
Cái này … mẹ nó, làm sao bây giờ?
Quả nhiên, còn chưa vào cửa, Trương Thần Hư liền đã có cảnh giác, bởi vì, sàn nhà dưới giường Vương Khả phát ra từng hồi tiếng đùng đùng, xen lẫn với đó là từng tràng tiếng quỷ khóc sói tru từ dưới đất truyền lên.
Cảnh này khiến Trương Thần Hư nhìn mà không khỏi sửng sốt.
Chuyện gì thế? Sao dưới sàn nhà phòng ngủ Vương Khả lại có tiếng động lạ?
- Đêm dài đằng đẵng, nhàn rỗi nhàm chán, người lầu dưới hát hò, phát tiết cảm xúc tí ấy mà! Ngươi tin không?
Vương Khả lúng túng nói.
Lầu dưới? Mẹ nó, phòng ngươi đang ở chỉ có một tầng, đào đâu ra lầu dưới?
Phía dưới, tiếng kêu hét ầm ĩ vẫn cứ không dứt, trong mắt Trương Thần Hư chất đầy vẻ kinh nghi bất định!
- Thần Hư sư huynh, dưới này khẳng định có mật thất, trong mật thất khả năng đang tiến hành hình phạt vô cùng tàn khốc mới sẽ dẫn phát ra tiếng hét thê lương như thế!
Một tên sư đệ nhỏ giọng nhắc nhở Trương Thần Hư.
Mí mắt Trương Thần Hư hơi nhảy, mật thất thẩm vấn?
- Vương Khả? Ta thật đúng là quá xem thường ngươi, nửa đêm nửa hôm, cực hình thẩm vấn, tự thiết công đường? À, có phải đang thẩm vấn tà ma? Ta không quấy nhiễu ngươi đấy chứ?
Trương Thần Hư lạnh lùng nói.
- Nếu ngươi có thể giúp ta cài cửa lại, vậy không tính là quấy rầy!
Vương Khả thần sắc cổ quái nói.
Mẹ nó, làm sao bây giờ? Ta tỉ mỉ bố trí bẫy rập, lại bị tên khốn nạn Trương Chính Đạo kia làm lộ mất. Chẳng lẽ giờ phải làm đúng như Trương Chính Đạo từng nói, lấy chăn trên giường bịt chết đám này?
Nhìn chăn giường, lại nhìn đám cường giả Kim Ô Tông khí thế hung hăng kia, Vương Khả vứt ý tưởng hoang đường kia sang một bên.
Phế! Bẫy rập của mình đi tong!
- Khép cửa lại? Hừ, Vương Khả, ngươi ngủ đi mà mơ! Ngươi biết mấy ngày nay chúng ta tìm ngươi vất vả thế nào không? Ngươi hại chúng ta có tông môn mà không thể trở về, ngày ngày màn trời chiếu đất!
Trương Thần Hư lạnh giọng nói.
Vương Khả sững sốt:
- Sao lại thế? Các ngươi tìm ta mệt mỏi, có thể quay về nghỉ ngơi mà!
- Ngươi nói xem?
Trương Thần Hư lạnh lùng nói.
- Chẳng lẽ là lúc công ty Thần Vương khai trương, tiền lương bảo an của các ngươi còn chưa được thnh toán? Lúc ấy rõ ràng là các ngươi không muốn, tự tiện rời đi, không liên quan đến ta!
Vương Khả lập tức cười khổ nói.
- Đánh rắm! Ngươi còn định đứng đó giả ngu phải không? Hừ, tạm khoan nhắc đến ân oán giữa ngươi ta, chỉ riêng chuyện ngươi đắc tội tỷ ta, ngươi nhất định phải chết, Vương Khả, trước nay ta chưa từng thấy tỷ ta tức giận như thế bao giờ!
Trương Thần Hư lạnh lùng nói.
- Trương Ly Nhi? Ta làm gì đắc tội nàng? !
Sắc mặt Vương Khả rất là khó coi, nghi hoặc hỏi.
- Hừ, ngươi có giải thích thế nào với ta cũng vô dụng, ta đã phái người thông báo cho tỷ tỷ, cùng lắm là đợi đến trời sáng, tỷ ta liền đến, đến lúc đó, chính ngươi tự đi mà nói với nàng!
Trương Thần Hư cười lạnh.
- Hả? Chẳng lẽ, chẳng lẽ đẹp trai cũng có tội?
Nét mặt Vương Khả có vẻ rất là quấn quýt.
Ngoài cửa, Trương Thần Hư hơi sững, ý gì? Đẹp trai cũng là tội? Chuyện này thì liên quan quái gì đến đẹp trai xấu trai? Ngươi muốn mặt chút được không? Lại nói, ngươi đẹp trai chỗ nào?
- Trương Thần Hư, ngươi thân là đệ đệ, hẳn nên khuyên nhủ tỷ tỷ, dưa hái xanh không ngọt!
Vương Khả buồn bực nói.
Trương Thần Hư:
-... !
Đệ tử Kim Ô Tông:
-... !
Vương Khả đang lảm nhảm gì vậy?
- Chẳng lẽ các ngươi không nhìn ra được? Nếu không phải bị bức đành chịu, ngươi cảm thấy ta đang yên đang lành trong Thiên Lang Tông, tại sao phải trốn ra ngoài? Ta cũng không muốn! Cũng là bị bức đành chịu! Lần trước tỷ ngươi thủ ngoài sơn môn chúng ta hai ngày hai đêm, nàng hẳn phải biết kết quả rồi mới đúng. Làm sao, làm sao, làm sao lại cứ nhìn chằm chằm ta không tha? Ta biết, ta có rất nhiều ưu điểm! Nhưng mà, ta cũng hết cách!
Vương Khả tận tình khuyên nhủ.
Trương Thần Hư:
- ? ? ? ?
Ngươi có ưu điểm mẹ gì! Trên đời sao lại có đứa vô liêm sỉ thế này?
- Ngươi xem, các ngươi còn đuổi đến đây, chuyện này nói ra quá khó nghe! Trương Ly Nhi nàng không để ý thanh danh, nhưng ta để ý ta.