Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
Bốn phía một mảnh đen kịt, sắc mặt Trương Chính Đạo lại cực kỳ khó coi.
- Vương Khả, tên vương bát đản, sao ngươi không nói ta biết Thiểm Điện thần tiên này rò điện?
Trương Chính Đạo tức giận nói.
Nhưng mà, lúc này trong mật thất chỉ còn mình hắn, Trương Chính Đạo đành phải ngậm đắng nuốt cay, chôn sâu ủy khuất trong lòng.
- Pháp bảo rò điện, ngươi lại không nói rõ. Đợi lúc phân chỗ tốt, ta phải được đến càng nhiều!
Trương Chính Đạo giận nói.
Nhất định phải móc thêm chút tiền từ chỗ Vương Khả mới được, bằng không phần ủy khuất này chẳng phải nuốt oan?
Cố nín nhịn ủy khuất, Trương Chính Đạo trốn trong góc tối, phóng thích Thiểm Điện thần tiên trải rộng khắp bốn phương tám hướng mật thất.
Đợi!
Vương Khả đang đợi thích khách! Trương Chính Đạo cũng đang đợi chỗ tốt đến tay! Cả hai đều chờ đợi trong thinh lặng.
Mây đen gió lớn, một đội Kim Đan Cảnh cũng đang âm thầm đào địa đạo từ Nhiếp gia thông đến dưới Công Nhất Trà Xã.
Đồng An An nhìn lên mặt đất trước mặt.
- Đồng đàn chủ, hẳn là chỗ này!
Nhiếp Thiên Bá nhỏ giọng nói.
- Ngay trên đây?
Đồng An An trầm giọng hỏi.
- Vâng! Vừa rồi ta đã lần nữa phái người từ xa xa xác nhận qua, Vương Khả chính đang ở trong phòng ngủ ngay trên đầu chúng ta!
Nhiếp Thiên Bá bảo đảm nói.
- Được, vậy là được, để kinh động Vương Khả, chúng ta đào hơi sâu chút, giờ chầm chậm đào lên, cẩn thận đừng dẫn lên động tĩnh!
Đồng An An trầm giọng nói.
- Vâng!
Đám thuộc hạ đầu trọc đồng thanh ứng tiếng.
- Ta ra bên ngoài canh chừng!
Nhiếp Thiên Bá theo đường cũ trở về, chuẩn bị đi ra nghe ngóng động tĩnh.
Sa sa sa sa... !
Nhẹ nhàng đào móc từng chút từng chút một, đám người Đồng An An lầm lũi bò lên, đột nhiên, Đồng An An chợt ngừng lại.
- Không đúng, sao lại đào đến đỉnh rồi? Hình như còn phải cách một đoạn mới đúng?
Một tên đầu trọc thất kinh nói.
Đồng An An trầm tư thoáng chốc, sau đó nhẹ giọng nói:
- Là hầm ngầm, phía dưới phòng ngủ Vương Khả có một tầng hầm ngầm?
- Hả?
- Không sao, chúng ta đào ra một cái hang, theo đó chui vào hầm ngầm, đánh cho Vương Khả trở tay không kịp!
Đồng An An thấp giọng nói.
- Vâng!
Đám đầu trọc ứng tiếng nói.
Rất nhanh, một cửa động đủ cho một người chui qua được đào thông, đám người Đồng An An men theo hang động chui vào trong hầm ngầm.
Nhưng đấy nào phải hầm ngầm, đấy là bẫy rập Vương Khả chuẩn bị cho Trương Thần Hư.
Mật thất tối đen như mực, Trương Chính Đạo trốn ở trong góc, nín thở nắm lấy Thiểm Điện thần tiên, chuẩn bị đợi nóc mật thất xoay chuyển, một đám người rơi xuống.
Nhưng mà, đợi mãi đợi mãi, đợi đến khi Trương Chính Đạo đều sắp ngủ thiếp đi, mặt trên vẫn không thấy có động tĩnh, ngược lại, trong mật thất bỗng chợt truyền đến tiếng sa sa sa.
Một sợi hỏa quang từ phía dưới chiếu lên.
Bởi vì đợi lâu trong hoàn cảnh đen kịt đã nửa ngày, thế nên Trương Chính Đạo thấy được rất rõ ràng, nguyên một đám áo bào đen lầm lũi chui ra từ trong hang động.
- Chuyện gì thế này? Sao đám Trương Thần Hư lại đào địa đạo đến đây? Bọn hắn đoán được trong phòng ngủ Vương Khả có bẫy rập, mới từ sâu dưới lòng đất chui lên?
Trương Chính Đạo mờ mịt lẩm nhẩm.
Từng thân ảnh nối tiếp nhau bò lên.
Bởi vì lúc chui trong địa đạo, đám người Đồng An An đều cầm theo đèn đuốc sáng trưng, giờ đây cả đám tiến vào mật thất đen kịt, nhất thời không cách nào phát hiện Trương Chính Đạo đang ẩn núp trong góc tối.
Sau khi đi vào hết, cả đám mới có tâm tư dò xét hầm ngầm.
- Ai ui, ta dẫm lên dây thừng?
Một tên đầu trọc buồn bực nói.
- Nhỏ giọng chút, ngươi định kinh động đến Vương Khả đấy hả! Ai ui, ta cũng dẫm lên dây thừng!
Lại một tên đầu trọc thất kinh la lên.
- Châm thêm một bó đuốc!
Đồng An An mở miệng.
Châm thêm một bó đuốc? Vậy chẳng phải ta liền bại lộ? Trương Chính Đạo không đợi được nữa.
Oanh!
Lập tức toàn lực thúc giục Thiểm Điện thần tiên sớm đã ở trải kín khắp trong mật thất.
Thiểm Điện thần tiên có thể dài ra, thế nên, trước kia Vương Khả sớm đã trải kín Thiểm Điện thần tiên khắp trong mật thất, Trương Chính Đạo đột nhiên khởi động, Thiểm Điện thần tiên liền tựa như ngàn vạn dây leo, nháy mắt quấn chặt chúng nhân bên trong.
Một tấm lưới lớn phô thiên cái địa bỗng chốc bao trùm lấy đám người Đồng An An.
Đồng An An sao mà ngờ được, bọn hắn âm thầm kín đáo tiến vào hầm ngầm, không ngờ vẫn cứ bị trúng mai phục. Điều này, điều này không khoa học!
- A!
- Không hay, có mai phục!
- Trúng kế!
...
Nguyên một đám Kim Đan Cảnh thất kinh kêu lên.
- Giật cho ta!
Trương Chính Đạo quát nhẹ một tiếng.
Đùng đùng, lốp bốp!
Đột nhiên, dưới sự thúc giục của Trương Chính Đạo, Thiểm Điện thần tiên bạo phát ngàn vạn dòng điện.
A ….. !
Đám người Đồng An An bị dây leo quấn quanh, dòng điện cường đại kích thích, tức thì phát ra tiếng hét ngập trời.
Trương Chính Đạo cũng bị rò điện đến độ toàn thân run rẩy.
- A, tê, tê,, tê quá!
Trương Chính Đạo kinh hãi hô to.
Trương Chính Đạo chỉ bị rò điện chút thôi, riêng đám Đồng An An lại bị Thiểm Điện thần tiên giật cho thất điên bát đảo, tiếng kêu rên vang lên không ngừng.
- A a a a a!
Đám Đồng An An kêu thảm như lợn bị chọc tiết.
- A, tê tê tê tê!
Trương Chính Đạo cũng la lên.
Lúc này, Trương Chính Đạo hối hận không thôi, rò điện quá nghiêm trọng, bản thân lại không dám dừng tay, một khi dừng tay, đám người kia chẳng phải liền được tự do? Như vậy người xui xẻo sẽ thành là hắn?
- Vương Khả, mau tới, tê quá rồi, nhanh lên!
Trương Chính Đạo la lớn.
Lốp bốp!
A a a a!
Tê tê!
...
...
...
Trong mật thất, tiếng lốp bốp vang lên không ngừng.
Trên mật thất, trong phòng ngủ, nét mặt Vương Khả rất là khó coi.
- Trương Chính Đạo đang làm gì? Mẹ nó, bảo ngươi âm thầm mai phục, đừng phát ra tiếng, giờ sao lại cứ ầm ầm lên thế. Đùng đùng, còn kêu hét? Ta bảo ngươi mai phục, ngươi lại nhảy disco dưới kia? Nghiêm túc chút được không!
Vương Khả bật dậy từ trên giường, xụ mặt xuống quát.
Dưới giường cứ ầm ầm như quán bar, ta làm sao chập chờn Trương Thần Hư vào tròng? Ngươi làm thế, ta lúng túng lắm, biết không?
Ở trong địa đạo Nhiếp Thiên Bá cáo biệt đám người Đồng An An, sau đó liền quay ngược trở về!