Vốn là, trọc chân khí đã đủ thối, cộng thêm “mũi chó” phóng đại mùi gấp trăm lần, nghìn lần.
Oanh long!
Tức thì, Đồng An An cảm thấy trong đầu ầm lên một tiếng như là sét đánh giữa trời quang. Linh hồn bỗng chốc sụp đổ. Trải qua sự khuếch đại của mũi chó, uy lực trọc chân khí khủng bố cỡ nào chắc không cần nghĩ cũng biết. Bỗng chốc, Đồng An An cảm thấy như bị ném vào A Tì địa ngục, rớt xuống thâm uyên vô tận, linh hồn đông kết, mùi hôi thối phô thiên cái địa bao trùm lấy mình.
- Cứu mạng, ùng ục ục!
Đồng An An chỉ kịp hô lên một câu, sau đó hai mắt trắng dã, ngất đi, miệng không ngừng sùi lên bọt mép.
- Trong hình nộm có khí độc!
- Chúng ta trúng kế!
- Vương Khả hại chúng ta!
- Có mai phục!
- Đàn chủ!
Đám đầu trọc lập tức nhào tới.
Ùng ục ục!
Đồng An An ngất đi, một bên run rẩy, một bên không ngừng sùi bọt mép.
Cả đám lập tức ôm lấy Đồng An An bỏ chạy.
Một tên đầu trọc trong đó bởi vì oán hận trúng phải mai phục, trước khi đi hung hăng đạp lên hình nộm một cái, vừa khéo đạp trúng tờ giấy kia, nháy mắt, đá lửa giấu đằng sau thiêu đốt hình nộm.
Bành!
Số ít trọc chân khí còn sót lại trong hình nộm đủ để dẫn hỏa, chỉ thấy nháy mắt hình nộm bị thiêu đốt, bùng lên ánh lửa rừng rực.
Đồng An An hôn mê bất tỉnh, đám người kia làm gì còn tâm tình để ý hình nộm? Sớm đã chạy mất dạng từ lúc nào.
Tùy theo hai hình nộm không ngừng bốc cháy, đám tiên hạc đang quanh quẩn trên trời lập tức sáng rực mắt lên.
Đám tiên hạc này từng được lệnh, không tìm thấy Vương Khả thì không được phép trở về, Trương Thần Hư còn dặn dò, nói Vương Khả biết ngụy trang, lúc bay trên trời truy tìm, dù chỉ phát hiện một chút dị thường cũng nhất định phải tra rõ ngọn ngành. Không chừng sẽ tìm thấy manh mối.
Bây giờ, có ánh lửa bùng lên mãnh liệt như thế, còn không mau đến nhìn?
Lệ!
Lệ!
Lệ!
Từng con tiên hạc nhào về phía sơn cốc nơi hình nộm đang bị thiêu đốt.
Cùng lúc, hai người Vương Khả, Trương Chính Đạo đang trốn ở cách xa mười ngọn núi cũng sáng mắt lên.
- Hình như có một đám người áo đen tới chỗ hình nộm của chúng ta?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.
- Người áo đen? Ồ, chúng thấy được tờ giấy, cháy rồi, hả? Không đúng, sao hỏa diễm nhỏ thế? Ta nhớ lượng trọc chân khí thả vào bên trong rất đủ mà, dù không đến mức thiêu chết tên biến thái kia, nhưng ít nhất cũng đủ hù dọa một phen, sao giờ thế lửa lại nhỏ vậy? Lạ thật!
Vương Khả rất là nghi hoặc.
- Hình như đám người áo đen kia muốn chạy? Cả đám mặc y hệt nhau, căn bản không nhận ra ai là ai!
Trương Chính Đạo nôn nóng nói.
Sắc mặt Vương Khả cũng rất khó coi:
- Không phải một tên biến thái, mà là một đám biến thái?
- Vương Khả, kế hoạch này của ngươi thất bại rồi, chúng ta ném vào hai bộ quần áo, lại vẫn không xác định được là ai!
Trương Chính Đạo nhíu mày nói.
Đúng lúc đó, từng con tiên hạc đáp xuống, nháy mắt đi đến chỗ hỏa diễm bốc cháy điều tra, đồng thời một ít tản ra bay lượn khắp bốn phương tám hướng, tựa hồ đang tìm kiếm ai đó.
- Mau tránh đi, là tiên hạ của Kim Ô Tông! Đám tiên hạc này đang truy lùng chúng ta!
Trương Chính Đạo lập tức căng thẳng nói.
- Tiên hạc? Tiên hạc? Kim Ô Tông? Ta hiểu rồi, ta biết trộm đồ lót ta là ai rồi!
Sắc mặt Vương Khả không khỏi hiện lên vẻ phức tạp.
- Ai vậy?
Trương Chính Đạo ngạc nhiên nói.
- Là Trương Ly Nhi, nhất định là nàng, nếu không phải nàng có loại tâm lý biến thái này, ngày đó ở cao ốc Thần Vương làm sao lại sẽ câu dẫn ta? Nhất định là nàng, đã xong! Là Trương Ly Nhi!
Vương Khả thất thanh kêu nói.
Trương Chính Đạo ngơ ngác nhìn sang Vương Khả, cái tên không biết xấu hổ này, lời như thế mà cũng có mặt mũi nói ra được?
Nữ nhân xinh đẹp như Trương Ly Nhi, mặc dù tính tình không quá tốt, nhưng cũng là đại mỹ nữ đỉnh cấp được công nhận ở Thập Vạn Đại Sơn! Thế mà ngươi lại dám nói nàng trộm đồ lót của ngươi? Còn chạy tới Thiên Lang Tông trộm suốt hơn nửa năm? Logic gì đấy?
- Vương Khả, luận điệu mất mặt như thế mà ngươi cũng nói ra được?
Trương Chính Đạo cố nén cảm giác khinh thường, nói.
- Chỗ nào không biết xấu hổ? Ngươi biết cái gì! Nhất định là nàng, nàng đút lót đệ tử Thiên Lang Tông trộm giúp, như thế hết thảy đều giải thích được thông! Ta đang vì U Nguyệt mà thủ thân như ngọc, Trương Ly Nhi lại thừa cơ mà vào, mưu đồ xấu xa với ta! Quả nhiên, nữ nhân một khi giở ra tâm cơ, căn bản khó lòng phòng bị! Ta làm sao ngờ được nàng lại có tâm tư biến thái đến vậy?
Vương Khả sắc mặt khó coi nói.
Trương Chính Đạo nghẹn họng nhìn Vương Khả, da mặt như thế, sợ rằng đến cả phi kiếm đều đâm không thủng mất?
Dưới một chân núi ở Thập Vạn Đại Sơn!
Đám đầu trọc vây quanh Đồng An An.
Ọe!
Đồng An An bò người dậy, miệng không ngừng nôn mửa.
- Đàn chủ đã nôn suốt một ngày một đêm! Cứ ói tiếp thế này, sợ rằng phải phun ra máu mất!
- Đúng vậy, đàn chủ rốt cục đã trúng phải độc gì?
- Không biết, ta cũng tính là tinh thông dùng độc, nhưng vừa rồi kiểm tra căn bản tra không ra được là độc gì!
- Quá khủng bố, dùng độc thần diệu như thế, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy!
Mười tên đầu trọc lo lắng chờ đợi.
Ọe !
Đồng An An lại nôn một lúc lâu, ói đến hư thoát vô lực, cuối cùng mới xụi lơ nằm thẳng cẳng trên đất, từ từ khôi phục lại nguyên khí.
- Đàn chủ, ngươi đỡ hơn chút nào không?
Một tên đầu trọc hỏi.
- Đỡ hơn một chút, ọe!
Đồng An An run rẩy lên tiếng.
- Đàn chủ, xem ra chúng ta trúng phải gian kế của Vương Khả!
Tên đầu trọc kia lo lắng nói.
- Qua đỉnh núi bên kia, vừa rồi ta ngửi được hai vị trí, một nơi là bẫy rập Vương Khả bày sẵn, nơi còn lại hẳn là Vương Khả, ở bên kia, ọe!
Đồng An An hư nhược chỉ tới vị trí Vương Khả, Trương Chính Đạo ẩn nấp khi trước.
- Đã hơn một ngày, Vương Khả sẽ còn đợi ở đó ư?
Tên đầu trọc lo lắng nói.
Nét mặt Đồng An An cứng lại, đúng nhỉ, đã hơn một ngày, Vương Khả nhất định đã sớm chạy mất dạng!
- Không sao, chúng ta còn có mũi chó, dùng mũi chó nhất định có thể tìm ra được!