Bất Diệt Thần Vương

Chương 279: Mũi chó này hỏng rồi?




Trong run rẩy Đồng An An phẫn hận nói.

Hô!

Một tên đầu trọc đưa pháp bảo mũi chó đến trước mặt Đồng An An.

Nhìn thấy mũi chó, Đồng An An bất giác nhớ tới cái mùi khi trước.

Ọe!

Lại tiếp tục nôn mửa.

- Đàn chủ, ngươi sao thế?

Đám thuộc hạ lo lắng không thôi.

- Các ngươi, các ngươi thúc giục thử xem! Tự các ngươi dùng mũi chó đi tìm!

Đồng An An khoát tay nói.

Một tên đầu trọc lập tức đeo lên mũi chó, dùng chân nguyên thúc giục.

Ngửi, ngửi!

Tên đầu trọc ngửi một lúc.

- Thế nào?

Mọi người hỏi.

- Không có cảm giác!

Tên đầu trọc kia ngơ ngác nói.

- Sao thế được, đeo lên mũi chó, khứu giác ngươi sẽ khuếch đại gấp trăm lần, nghìn lần! Hương hoa cách xa mười vạn dặm ngươi đều có thể ngửi được!

Đồng An An hư nhược nói.

- Liệu có phải mũi chó này hỏng rồi không?

Đầu trọc hoang mang nói.

- Để ta thử xem!

Một tên đầu trọc khác ở bên cạnh túm lấy mũi chó.

Ngửi ngửi!

Ngửi một lát, tên đầu trọc kia đắng chát nói:

- Đàn chủ, e rằng hỏng thật rồi! Không thấy có phản ứng!

Đồng An An:

-... !

- Đàn chủ, khi trước rốt cục ngươi đã ngửi thấy cái gì? Sao đến cả “mũi chó” đều bị ngửi hỏng?

Đầu trọc hỏi.

Hỏng?

Mình trải qua trăm cay nghìn đắng, hi sinh một tên nằm vùng trọng yếu mới trộm được mũi chó này, lại trốn vào trong sơn động nhiều ngày, chờ Vương Khả đi ra, thật vất vả mới dò được tung tích Vương Khả, ngửi một cái, sau đó..., nôn suốt một ngày một đêm vẫn chưa đỡ, chỉ còn thiếu một bước, thế mà mũi chó lại hỏng?

- Không lý nào, không lý nào, để ta ngửi xem!

Đồng An An run run duỗi tay ra, túm lấy mũi chó.

Ngửi …. ! Ngửi …. !

Hít mạnh mấy hơi thật lực, đáng tiếc, pháp bảo hỏng thật. Một chút phản ứng cũng không có.

- Đàn chủ, giờ làm thế nào?

Một tên đầu trọc lo lắng hỏi.

- Còn thiếu một bước, còn thiếu đúng một bước!

Đồng An An tức đến run rẩy cả người.

Còn thiếu đúng một bước sau cùng liền bắt được Vương Khả, khi ấy nếu không tới chỗ hình nộm mà tới chỗ còn lại thì hay biết bao nhiêu.

- Mũi chó hỏng? Không tìm được Vương Khả?

Cả mười tên đầu trọc đều ngây dại.

- Tìm, Vương Khả khẳng định chưa đi xa, phân tán ra tìm, nhất định phải tìm được, hắn chạy không xa đâu!

Đồng An An phẫn nộ hét lên.

- Vâng!

…………………..

Thiên Lang Tông, Tây Lang Điện!

Mạc Tam Sơn thoải mái ngồi trong lương đình uống trà, đột nhiên, một tên đệ tử Tây Lang Điện tiến lại.

- Có phải lại là mũi chó số mười tám, có tin tức gì mới à?

Mạc Tam Sơn tự tin nói.

Đồng An An chạy trốn không đơn giản chỉ là vì được nằm vùng trong Thiên Lang Tông hỗ trợ, mà toàn bộ hành trình đều có bàn tay Mạc Tam Sơn đứng sau thúc đẩy, Mạc Tam Sơn muốn thả dây dài câu cá lớn.

Mũi chó trong tay Đồng An An cũng là do Mạc Tam Sơn cố ý đưa cho Đồng An An.

Nhìn từ bên ngoài có vẻ Đồng An An đã đào thoát thành công, nhưng thực ra, hết thảy vẫn đang trong tầm khống chế của Mạc Tam Sơn. Mũi chó chính là dây câu, vô luận bọn Đồng An An đi tới đâu, đầu bên kia sợi dây vẫn cứ nằm trong tay Mạc Tam Sơn.

- Điện chủ, không hay, mất liên lạc với mũi chó số mười tám!

Đệ tử kia sắc mặt khó coi nói.

- Mất liên lạc?

Mạc Tam Sơn nhíu mày hỏi lại.

- Đúng, mất liên lạc, không thấy đâu nữa! Chúng ta không còn cảm ứng được vị trí pháp bảo!

Đệ tử kia cười khổ nói.

Hô!

Mạc Tam Sơn lập tức đứng bật dậy, dây câu thả ra bị đứt? Không thấy?

- Sao lại không thấy được?

Mạc Tam Sơn trừng mắt hỏi.

- Chúng ta cũng không biết, theo như suy đoán, khả năng mũi chó số mười tám đã bị hư!

Tên đệ tử cười khổ nói.

- Sao lại hư, đã nhiều năm vậy rồi, có lúc nào bị hỏng đâu!

Mạc Tam Sơn giận nói.

- Đệ tử không biết!.

Mạc Tam Sơn:

-... !

Mẹ nó, chuyện quái quỷ gì thế này? Chẳng những không thể thả dây dài câu cá lớn, còn làm vứt mất mồi câu? Trộm gà không được lại mất nắm thóc?

- Không thể cứ vậy quên đi, lần cuối cùng mũi chó số mười tám xuất hiện là ở đâu, dẫn ta tới đó!

Mạc Tam Sơn lạnh giọng nói.

- Vâng!

….. ________________________________________

Trong sơn cốc nơi đặt hình nộm.

Một đám tiên hạc bay đến, dập tắt lửa cháy, sau đó tản ra bốn phía tìm kiếm Vương Khả, Trương Chính Đạo, đáng tiếc, hai người trơn trượt như chạch, há có thể bị mấy con tiên hạc tìm ra được? Sớm đã chạy mất dạng từ đời thủa nào.

Không lâu sau, Trương Thần Hư cũng dẫn theo mấy tên sư đệ đi tới sơn cốc.

Nhìn hình nộm đã tắt lửa nằm chỏng chơ trên mặt đất.

- Thần Hư sư huynh, lúc đám tiên hạc phát ra ra nơi này, một hình nộm trong đó đã cháy gần hết, vội vàng dập lửa, cuối cùng chỉ sót lại được một chút mảnh quần áo, hình nộm còn lại cũng bị cháy nhưng vẫn được bảo lưu tương đối hoàn hảo, chúng ta so sánh qua, quần áo trên hình nộm nguyên vẹn hẳn là của Trương Chính Đạo, chúng ta từng thấy hắn mặc qua bộ đồ này lúc ở cao ốc Thần Vương!

Một tên sư đệ trịnh trọng nói.

Thần tình Trương Thần Hư không giấu được vẻ vẻ cổ quái.

- Hình nộm? Khoác quần áo Trương Chính Đạo? Ý gì đây?

Trương Thần Hư mờ mịt nói.

- Không biết! Nhưng, khẳng định là có thâm ý!

Đám sư đệ cũng không sao hiểu được.

Đám cường giả Kim Ô Tông dù có nghĩ nát óc cũng không tài nào đoán ra được, hai người Vương Khả, Trương Chính Đạo làm vậy chỉ là để bảo vệ đồ lót. Nếu chỉ bằng chút manh mối như vậy mà cũng suy đoán được, vậy đầu óc phải khủng khiếp cỡ nào?

- Sư huynh, giờ làm thế nào? Có cần thông báo cho đại sư tỷ?

Một tên sư đệ khác hiếu kỳ nói.

- Còn chưa bắt được người, để tỷ ta biết được, sau đó uổng công vô ích đến đây, ngươi muốn bị mắng à?

Trương Thần Hư giận nói.

Đám sư đệ:

-... !

- Trước cứ tản ra tìm, tìm được Vương Khả rồi tính. Dù sao hiện tại cũng đã có manh mối, đỡ phải chạy đi tìm kiếm lung tung! Hai điểm một tuyến, hướng từ Thiên Lang Tông tới đây, cứ men theo đó mà tìm! Tìm được Vương Khả hẵng báo cho tỷ ta!

Trương Thần Hư trầm giọng nói.

- Vâng!

Đám sư đệ ứng tiếng nói.

…..

Lối vào Chu Tiên Trấn.

Vương Khả, Trương Chính Đạo đội mũ rộng vành, ngước mắt nhìn lên bầu trời.

- Vương Khả, ngươi xác định Trương Ly Nhi muốn đuổi theo ngươi không tha?

Thần sắc Trương Chính Đạo vẫn đầy vẻ không tin, nhìn Vương Khả hỏi.

- Vậy ngươi cho là thế nào?