Vương Khả gằn giọng nói.
- Thiêu?
Trương Chính Đạo sửng sốt.
Chợt thấy Vương Khả lật tay lấy ra một chiếc túi bịt kín, đồng thời thúc giục trọc chân khí, nháy mắt trọc chân khí vàng óng đã được hắn rót đầy vào bên trong, tiếp sau, Vương Khả rất là cẩn thận nhét chiếc túi vào trong hình nộm kia.
- Chân khí? Ngươi muốn làm gì?
Trương Chính Đạo khó hiểu hỏi.
Lại thấy, Vương Khả tiếp tục lấy ra một tờ giấy, dùng đá lửa bịt lại lỗ hổng vừa tạo ra trên hình nộm.
Trên tờ giấy viết: “Kẻ trộm đồ lót ta, không được chết tử tế!
Trương Chính Đạo nhìn động tác của Vương Khả, thần sắc cổ quái nói:
- Đây là cơ quan gì? Sao ta nhìn mãi mà không hiểu?
- Ngươi thì biết gì, đây là binh pháp Tôn Tử, năm đó Tôn Tẫn từng dùng mấy chữ trên tấm bia mộ tương tự thế này để giết chết bàng suối! Ta viết chín chữ kia chính là vì nhục nhã tên biến thái, đến lúc đó một khi hắn thẹn quá hoá giận, xé đi tờ giấy này, liền sẽ dẫn đá lửa thiêu đốt trọc chân khí được giấu bên trong, hừ! Biến thái, ta muốn thiêu hắn thành heo nướng!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Úi chà chà, cách này hay lắm, nhưng mà, Tôn Tẫn là ai?
Trương Chính Đạo nghi hoặc hỏi.
Danh nhân cổ đại trên Địa Cầu, Trương Chính Đạo làm sao nghe qua?
- Tôn Tẫn? Hắn là tôn tử của tôn tử!
Vương Khả giải thích nói.
Trương Chính Đạo:
- Cháu trai của cháu trai, ai lại mắng người ta như vậy?
- Ta không mắng hắn, hắn chính là Tôn Tử của Tôn Tử. Thôi được rồi, đi mau!
Vương Khả dẫn theo Trương Chính Đạo chạy vội về nơi xa.
Hai người đều là hạng tham sống sợ chết, tự nhiên núp ở xa xa, xa xa ở đây là cách tận mấy chục quả núi, dùng hương chương che đậy khí vị trên người.
- Vương Khả, có phải chúng ta trốn xa quá rồi không? Cách xa thế này, căn bản không thấy được rõ ràng!
Trương Chính Đạo cổ quái nói.
- Đừng nói nhảm, vừa rồi chẳng phải ngươi còn chạy nhanh hơn ta!
Vương Khả trừng mắt nhìn sang.
Hai người từ đằng xa nhìn chằm chằm vào trong sơn cốc.
….
Đồng An An đeo lên mũi chó, dẫn theo mười tên đầu trọc lao vút đi trong sơn lâm. Chẳng mấy chốc liền đã sắp đuổi kịp hai người Vương Khả.
- Ồ?
Đồng An An chợt khẽ nhíu mày.
- Sao thế? Đàn chủ!
Một tên đầu trọc hiếu kỳ hỏi.
- Vương Khả khí tức chia ra làm hai cỗ, ở hai hướng khác nhau?
Đồng An An trầm tư nói.
- Khí tức Vương Khả chia ra làm hai? Không lẽ một người chém thành hai khúc?
Một tên đầu trọc khác nghi hoặc nói.
- Không đúng, chắc là Vương Khả đặt đồ đạc trên người ở một nơi nào đó, còn bản thân thì lại đi qua một chỗ khác, trong hai chỗ này chỉ có một nơi đúng là Vương Khả!
Đồng An An hít hà mũi chó.
- Thế giờ phải làm sao?
- Không sao, hai vị trí này cách nhau không tính quá xa, chúng ta trước tới chỗ gần nhất. Đi theo ta, ở ngay sơn cốc trước mặt thôi!
Đồng An An lập tức dẫn theo mười người đi đến sơn cốc, nơi Vương Khả đã dựng sẵn bẫy rập.
- Đàn chủ, ở kia, nhìn xem, hai người đang đứng ở đó!
Một tên đầu trọc kinh hỉ nói.
- Nhanh, vây đi qua, ha ha!
Đồng An An cười to nói.
Oanh!
Lập tức, mười một người lấy tốc độ nhanh nhất vây lại hai hình nộm.
Vốn đang hưng phấn giơ lên đao kiếm, nhưng mà, đợi khi thấy rõ trước mặt chỉ là hình nộm, sắc mặt cả đám tức thì cứng lại.
- Cái, cái gì thế này?
- Hình nộm? Vì cái gì? Sao lại khoác đồ áo của Vương Khả?
Đám đầu trọc mở to mắt nhìn. Mẹ nó, thế này thì quỷ dị quá. Ai lại đi đặt hai cái hình nộm ở nơi hoang sơn dã lĩnh như vậy, then chốt là đây cũng chẳng có hoa màu cần phải bảo vệ, chuyện này rốt cục là thế nào?
- Không hay, chúng ta bị lộ rồi, Vương Khả đã phát hiện chúng ta truy tung, bằng không há lại tự dưng chế tác hình nộm! Có mai phục!
Một tên đầu trọc cả kinh kêu lên.
Hô!
Cả đám khẩn trương đề phòng bốn phía.
Nhưng mà, bốn phía trừ số ít chim chóc kinh hoảng bay lên thì chẳng còn gì nữa sất.
- Không, không có mai phục?
Đồng An An cổ quái nói.
- Đàn chủ, ta thật sự không hiểu người nộm kia là có ý gì? Chúng ta rốt cục có phải đã bị Vương Khả phát hiện rồi không?
Một tên đầu trọc thần sắc tràn đầy nghi hoặc hỏi.
- Trên hình nộm khoác đồ áo của Vương Khả, còn có một tờ giấy!
Đồng An An đột nhiên híp mắt phát hiện ra một chi tiết bất thường.
- Kẻ trộm đồ lót ta, không được chết tử tế!
Thấy được chín chữ này, cả đám trầm mặc một lúc lâu.
Thằng điên, ai lại đi trộm đồ lót ngươi!
- Đàn chủ, cái quái quỷ gì vậy, Vương Khả lưu lại chín chữ này là có ý gì? Có huyền cơ gì trong đó à?
Một tên đầu trọc ngơ ngác nói.
- Với cái tên Vương Khả kia, tuyệt đối không được coi thường, trong này tất có thâm ý nào đó, hắn muốn hại chúng ta! Trong này nhất định cất giấu cơ quan!
Đồng An An trầm giọng nói.
- Trong chín chữ như thế thì có thể có cơ quan gì được?
Một tên đầu trọc nghi hoặc hỏi.
Đúng vậy, trong này thì làm gì có cơ quan?
Bởi vì đám này không phải “hung thủ” trộm đồ lót mà Vương Khả suy đoán, thế nên cả bọn không hề trúng mưu kế binh pháp Tôn Tử của Vương Khả, cũng không tiện tay xé đi tờ giấy. Mà chỉ chúi đầu nhìn dòng chữ trên đó, trong lòng ai nấy đều không khỏi ngờ vực.
- Vương Khả có thể mấy lần bắt được ta, lăn lộn như cá gặp nước trong chính ma hai đạo, hắn hành sự há có thể không có mưu đồ? Trong này tất giấu thâm ý,.... ta ngửi thử xem có manh mối nào không!
Đồng An An bước tới.
Ngửi ngửi! Ngửi ngửi!
Đồng An An toàn lực thúc giục pháp bảo “mũi chó” nơi mũi, muốn tìm xem sát cơ Vương Khả lưu lại.
- Đàn chủ, để ta hủy nó? Mở ra xem xem!
Một tên đầu trọc khác cũng tiến lại.
- Chờ một lát! Coi chừng có trá!
Đồng An An lo lắng kêu nói.
- Đàn chủ yên tâm, ta sẽ chú ý, tuyệt đối không dùng tay!
Tên đầu trọc kia nói.
Dứt lời, hắn vung lên trường kiếm trong tay đâm vào bên trong hình nộm.
Ba!
Hệt như bóng hơi bị đâm thủng, nháy mắt, một cỗ khí thể màu vàng tràn ra.
Ngửi ngửi!
Đồng An An toàn lực thúc giục “mũi chó” để ngửi.
Nháy mắt, toàn bộ khí thể màu vàng đã bị Đồng An An hút vào trong mũi.