Trương Chính Đạo gấp gáp phản biện.
- Cũng đúng!
Vương Khả gật đầu tán đồng.
- Ngươi không cầm ta trêu đùa đấy chứ? Toàn kể ba chuyện tầm xàm bá láp?
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
Vương Khả lắc đầu:
- Ta rất ít có loại giác quan thứ sáu như này! Nhưng mà, bây giờ giác quan thứ sáu lại tới, còn rất rõ rệt, ta nghĩ lần này không thể ngồi yên chờ chết!
Trương Chính Đạo trừng nhìn Vương Khả:
- Ngươi lại thổi da trâu? Có người ngàn dặm truy tung ngươi, chỉ là vì tiếp tục trộm lấy đồ lót? Không lẽ giờ ngươi còn định tới một trận bảo vệ đồ lót?
Thập Vạn Đại Sơn, trong một gian đại điện!
Trương Ly Nhi lạnh lùng nhìn Trương Thần Hư.
- Bảo ngươi coi chừng Thiên Lang Tông, nhìn chằm chằm vào, kết quả thế nào? Tin tức ngươi nghe ngóng được chỉ là Vương Khả đã rời khỏi Thiên Lang Tông tận mấy ngày?
Trương Ly Nhi trừng mắt nói.
- Tỷ, ngươi không biết tên Vương Khả kia láu cá thế nào đâu? Lần trước thì giả xấu định trốn, cuối cùng bị ta phát hiện, lần này khẳng định ngụy trang càng thêm lợi hại, chúng ta phái người canh chừng ở Lang Tiên Trấn, căn bản không nhìn ra được gì... !
Trương Thần Hư đắng chát nói.
Nhớ lần trước bắt được Vương Khả và Trương Chính Đạo, một đứa mặt mũi đầy mụn, một đứa thì giả thành mụ béo, nếu không phải trước đó mình có được chân dung, căn bản không nghĩ tới đấy là hai người ngụy trang, giờ không có chân dung, làm sao mà tìm?
- Ta không quản, vậy cũng là các ngươi thất trách, còn nữa, để tiên hạc đi ra tìm kiếm, cuối cùng cũng tay không mà về?
Trương Ly Nhi giận hỏi.
- Tỷ, sao ngươi có vẻ căm hận Vương Khả thế? Có phải hắn làm ra chuyện xấu xa gì đối với ngươi rồi không?
Trương Thần Hư nhíu mày nói.
Bành!
Trương Ly Nhi vung tay tát lên đầu Trương Thần Hư một cái, thiếu chút đánh sấp hắn xuống đất.
- Nói bậy bạ gì đấy? Vương Khả là cái thá gì, hắn cũng xứng là đối thủ của ta?
Trương Ly Nhi trừng mắng.
- Thế sao ngươi có vẻ phẫn hận hắn vậy? Ngày đó trong văn phòng Vương Khả rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Trương Thần Hư hiếu kỳ hỏi.
Ngày đó?
Nhắc đến ngày đó, Trương Ly Nhi lại tức điên, mình gõ ám côn đã bao nhiêu năm nay, nhưng chưa từng thất bại qua bao giờ, thế mà khi ấy chẳng những gõ ám côn không thành, còn bị nhục nhã một phen?
Quả thực là đại nhục!
- Đều tại ngươi, bảo ngươi dò la kết cấu cao ốc Thần Vương cho thật kỹ, nhiều ngày như vậy, cuối cùng bản vẽ đưa cho đều không đúng, trong văn phòng Vương Khả còn có mật đạo, sao ngươi không vẽ ra? Vì sao?
Trương Ly Nhi trừng mắt hỏi.
- Ta, ta, chúng ta tận lực rồi!
Trương Thần Hư cười khổ nói.
- Tiếp tục tìm, thả hết tiên hạc ra ngoài tìm, ta không tin lại tìm không thấy!
Trương Ly Nhi trầm giọng nói.
- Nhưng mà, phái hết tiên hạc đi ra, đệ tử trong tông mà muốn cưỡi hạc thì phải làm sao?
Trương Thần Hư lo lắng nói.
- Không có tiên hạc, chẳng lẽ không tự đi được? Chịu khó chút đi!
Trương Ly Nhi lạnh giọng nói.
- Chỉ là, phía tông chủ, trưởng lão... ?
- Nếu bọn họ có gì bất mãn thì cứ bảo tới tìm ta! Các ngươi cũng ra ngoài tìm kiếm, nhớ kỹ, không tìm thấy được Vương Khả thì đừng có trở về! Còn nữa, toàn bộ tiên hạc cũng tương tự, không tìm thấy Vương Khả thì cũng đừng quay về!
Trương Ly Nhi giận nói.
- Hả?
Nét mặt Trương Thần Hư cứng ngắc như hóa đá.
- Tức chết lão nương, các ngươi ngày ngày chạy quanh nhưng được tích sự gì? Hả? Cùng là đệ đệ, ngươi nhìn người ta rồi nhìn lại mình xem, chỉ biết chọc giận ta là giỏi!
Trương Ly Nhi mắng nói.
Nét mặt Trương Thần Hư cứng lại:
- Tỷ, tỷ, được rồi, ta đi tìm Vương Khả, ngươi đừng nói nữa!
Dứt lời, Trương Thần Hư tức tốc lủi ra ngoài đại điện.
- Hừ!
Trương Ly Nhi vẫn chưa hết phẫn nộ, hừ lạnh một tiếng.
……
Thập Vạn Đại Sơn, trong một mảnh sơn lâm.
Trương Chính Đạo nhìn hai hình nộm trước mặt.
Hai hình nộm này khoác lên quần áo giống hệt Vương Khả, Trương Chính Đạo, đứng thẳng ở đó không nhúc nhích.
- Vương Khả, đây chính là kế hoạch chiến dịch bảo vệ đồ lót của ngươi? Mẹ nó, hai cái hình nộm, thế là xong?
Trương Chính Đạo mờ mịt hỏi.
- Ngươi còn muốn thế nào?
Vương Khả trừng nhìn Trương Chính Đạo.
- Nhưng, thế này có phải qua loa quá không? Thứ khỉ khô kia thì có tác dụng gì? Hù dọa chim chóc tạt qua mà thôi!
Trương Chính Đạo ngơ ngác nói.
- Không thấy à? Trên thân hai hình nộm này khoác lên quần áo hai ta vừa mới cởi ra!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Thế thì sao?
Trương Chính Đạo khó hiểu hỏi.
- Nguyên vị!
Vương Khả giải thích nói.
- Ách? Cái gì nguyên vị?
Trương Chính Đạo càng thêm nghi hoặc.
Vương Khả quay sang Trương Chính Đạo lườm một cái. Thế cũng không hiểu? Khẩu vị nặng trước kia của ngươi là làm sao dưỡng thành?
- Được rồi, chúng ta trốn vào trong sơn lâm nơi xa, dùng hương chương che đậy khí tức, rình xem xem rốt cuộc là ai nhiều lần trộm đồ lót của ta! Thậm chí còn đuổi theo đến tận đây!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Thế thôi?
Trương Chính Đạo sửng sốt nói.
- Thế thôi!
Vương Khả gật đầu xác nhận.
- Chiến dịch bảo vệ của ngươi đâu? Còn chưa chạm mặt? Cũng không đánh sao? Ngươi liền kết thúc? Còn miễn phí đưa tặng nguyên bộ quần áo?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Vương Khả trầm giọng nói.
- Không phải, sao ngươi chẳng định làm gì đối phương?
Trương Chính Đạo nghi hoặc nói.
- Trộm đồ lót mà thôi, lại không phải giết người phóng hỏa, nào có tội lớn như ngươi nói? Ngươi thật tưởng ta muốn tháo người ta thành tám mảnh chắc? Ta chỉ muốn xem xem, rốt cuộc là tiểu tỷ tỷ Thiên Lang Tông nào mà lại có ham mê biến thái như vậy thôi!
Vương Khả giải thích nói.
- Nữ đệ tử Thiên Lang Tông có điên đâu mà trộm đồ lót ngươi? Còn ngàn dặm truy tung tới đây chỉ vì trộm đồ?
Trương Chính Đạo không tin nói.
- Ai biết đâu được! Đối với nữ sư tỷ, chúng ta vẫn nên khoan dung chút thì hơn!
Vương Khả thản nhiên nói.
- Vạn nhất, không phải sư tỷ mà là sư huynh thì sao?
Trương Chính Đạo phân tích nói.
Nét mặt Vương Khả cứng lại. Lỡ là nam?
- Mẹ nó, biến thái, nhất định không thể bỏ qua vậy được!
Vương Khả trừng mắt giận nói.
- Ách?
Trương Chính Đạo không giấu được vẻ khó hiểu.
- Biến thái, dám hết lần này tới lần khác trộm đồ của ta, lão tử thiêu chết hắn!