- Mạc Tam Sơn? Ngay cả đệ tử Thiên Lang Tông bên mình cũng đều giám thị? Còn chuyên môn vì Vương Khải mà làm ra chiếc mũi chó này? Ta thấy hắn cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì!
Một tên đầu trọc khác không đáng nói.
- Chuyện đó ai mà biết? Chỉ biết tên hỗn đản kia đã giết sạch nằm vùng của chúng ta trong Thiên Lang Tông, khốn khiếp, chẳng qua, rốt cục hắn vẫn làm được chút chuyện tốt!
Đồng An An cười nói.
- Đàn chủ, ngươi thử lại lần nữa, xem Vương Khả liệu có rời khỏi sơn môn không?
Tên đầu trọc kia có chút mong đợi nói.
Đồng An An đeo lên pháp bảo “mũi chó”, khẽ ngửi một cái..
Ông!
Mũi chó tựa hồ đang thu thập mùi vị từ khắp bốn phương tám hướng, chớp mắt liền hình thành nên một huyễn cảnh cực huyền diệu trong đầu Đồng An An.
- Ta ngửi được hương hoa cách tận mười dặm, thơm quá! Ta còn ngửi được có người đang nướng thịt! Còn có..., phi! Đây là nhà xí ai xây? Ta còn ngửi được... !
Thần sắc Đồng An An tràn đầy vẻ kích động.
- Mũi chó linh thế cơ à?
Đám đầu trọc cả kinh thốt lên.
Giữa lúc Đồng An An đang thể nghiệm pháp bảo mũi chó, đột nhiên cả người hắn bất chợt rung lên:
- Ta ngửi được mùi Vương Khả, đây là một loại tiêu ký đặc thù! Ta ngửi được, ở hướng kia!
Ngón tay Đồng An An chỉ sang một bên.
- Bên kia? Bên kia không phải Thiên Lang Tông, chẳng lẽ Vương Khả đã rời khỏi Thiên Lang Tông?
Tròng mắt đám đầu trọc sáng rực lên.
Đồng An An cũng lộ vẻ đại hỉ:
- Hay lắm, Vương Khả rời sơn môn, ha ha ha ha, đúng là cơ hội ngàn năm có một. Đi, theo ta, chúng ta đi giết Vương Khả!
- Giết Vương Khả!
Đám thuộc hạ hưng phấn đuổi theo Đồng An An.
…..
Thiên Lang Tông. Tây Lang Điện!
Mạc Tam Sơn ngồi uống trà trong lương đình.
- Mạc điện chủ, chẳng phải ngươi muốn để Vương Khả phối hợp ư? Ta mới đi hỏi, nhưng Vương Khả đã biến mất khỏi Ngộ Kiếm Phong, theo ta tra được, hình như đã đi từ mấy ngày trước, Trương Chính Đạo cũng biến mất theo!
Tiếng nói lạnh lùng của Mộ Dung Lục Quang vọng lại.
- Không sao đâu!
Mạc Tam Sơn cười nói.
- Hả?
Mộ Dung Lục Quang không khỏi nghi hoặc.
- Mấy ngày trước ta thẩm vấn ra được chút tin tức từ đám nằm vùng bị bắt, đại hội Long Môn lần này, Ma giáo chuẩn bị rất sung túc, ý đồ muốn mai phục chính đạo một vố lớn, Mộ Dung Lục Quang, hay là thế này đi, ngươi trước cứ để ý đại hội Long Môn, để ta theo dõi Vương Khả và Đồng An An, có tin tức gì, ngươi ta bổ trợ cho nhau!
Mạc Tam Sơn trịnh trọng nói.
Mộ Dung Lục Quang nhíu mày nhìn Mạc Tam Sơn một lúc, sau đó gật đầu rời đi.
Đúng lúc này, một tên đệ tử Tây Lang Điện rảo bước đi tới.
- Điện chủ, vừa nãy mũi chó số mười tám hình như động!
Đệ tử kia cung kính nói.
- Mũi chó số mười tám?
Mạc Tam Sơn nhắm mắt trầm tư.
- Vâng, chính là cái mũi chó lần trước dung nhập giọt “tinh khí dịch tích” của Vương Khả mà chúng ta thật vất vả mới đề luyện ra được! Điện chủ, ngươi không biết, đám thuộc hạ kia của Vương Khả làm việc hết sức chăm chú, đối với bất kỳ vật gì của Vương Khả cũng đều được xử lý vô cùng cẩn thận, ngay cả tóc Vương Khả rụng mỗi ngày đều bị thu lại đốt bỏ, không cho người khác lấy đi, chúng ta vì trộm quần áo Vương Khả đổi giặt mà tốn không biết bao nhiêu công sức, mày mò trộm hơn phân nửa năm mới đề luyện ra được giọt kia, kết quả mũi chó số mười tám lại ném mất. Bây giờ nó bị người thúc giục, chúng ta có thể khóa định vị trí! Điện chủ, có cần phái người đi bắt lại tên trộm mũi chó kia không!
Đệ tử kia phẫn hận nói.
- Không cần, mũi chó số mười tám là ta cố ý thả ra, để ta theo dõi là được rồi, các ngươi cứ làm việc của mình đi!
Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.
- Vâng!
Đệ tử kia cung kính lui xuống.
Mạc Tam Sơn đứng dậy, nhìn về phương xa lẩm nhẩm nói:
- Mũi chó số mười tám? Ai, Đồng An An, ngươi đúng là nhớ mãi không quên chuyện truy sát Vương Khả? Chẳng qua không sao cả! Cứ để các ngươi nếm trước chút quả ngọt! Chỉ là, mũi chó truy tung khí tức sẽ sản sinh ra một loại cảm giác quấy nhiễu kỳ dị đối với kí chủ! Nếu ký chủ không để ý thì thôi, nhưng với người tương đối nhạy cảm thì tuyệt đối sẽ có cảm ứng! Ngươi, chưa hẳn đã thành công truy sát Vương Khả đâu!
….
Cách Chu Tiên Trấn không xa.
Vương Khả đột nhiên ngừng lại.
- Sao thế? Vương Khả?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ hỏi.
- Không biết tại sao tâm tạng ta cứ đập thình thịch, cảm giác cứ như là đang bị người theo dõi!
Vương Khả nhíu mày nói.
- Ngươi còn có bản lĩnh này?
Trương Chính Đạo sững sốt.
- Không phải, ngươi không biết đâu, hơn nửa năm nay, ta ở trong Thiên Lang Tông thỉnh thoảng cũng xuất hiện cảm giác tương tự, mỗi lần có cảm giác như thế là lại có vài món đồ thất lạc!
Vương Khả nhíu mày nói.
- Đồ thất lạc? Thất lạc cái gì?
Trương Chính Đạo khó hiểu nói.
- Thuộc hạ của ta báo cáo nói mỗi lần lúc đi giặt quần áo, quần lót của ta lại vô duyên vô cớ mất đi! Ta đã ném mất không biết bao nhiêu quần lót rồi!
Vương Khả nhíu mày càng lúc càng sâu.
- Cái gì? Ngươi đùa chắc? Mất quần lót?
Trương Chính Đạo không khỏi ngạc nhiên.
- Là thật, ta tra rất lâu, nhưng vẫn không tra ra được là tên biến thái nào trộm mất! Mẹ nó, chẳng lẽ đẹp trai cũng là sai lầm?
Thần sắc Vương Khả không giấu được vẻ khó coi.
- Đẹp trai? Mất đồ lót thì liên quan gì đến đẹp trai?
Trương Chính Đạo sững sốt.
- Nhất định là nữ biến thái nào đó, thấy không được đến ta liền trộm đồ lót ta để tiết độc! Mẹ nó chứ, trước kia bản tin trên ti vi không ít lần báo nói chuyện nam biến thái trộm đồ lót nữ nhân, sao đến phiên ta lại thành trái ngược? Chắc là vì ta quá đẹp trai!
Vương Khả lắc lắc đầu nói.
Trương Chính Đạo:
-... !
Tên không muốn mặt này! Thổi da trâu gì đấy!
- Ý ngươi là, trong lòng ngươi có cảm giác nao nao như là bị ai theo dõi, người đó muốn trộm đồ lót của ngươi?
Trương Chính Đạo thần sắc cổ quái nói.
Vương Khả nhìn chằm chằm Trương Chính Đạo, lẩm nhẩm nói:
- Nơi này chỉ có ngươi, chẳng lẽ trước kia ta mất đồ đều là do ngươi trộm?
- Đánh rắm, ta có điên đâu! Mà dù ta có đam mê như thế thì cũng phải trộm đồ nữ nhân mới đúng! Chứ trộm đồ ngươi làm cái mẹ gì!