Lão bản thì ghê lắm chắc, ta lúc nào cũng có thể bỏ gánh không làm.
- Được rồi, đừng bận tâm đám tiên hạc kia, chúng chỉ là súc sinh, sao có thể nhận ra chúng ta? Chúng ta rất an toàn! Lại nói, phía cao ốc Thần Vương gần đây chẳng có nghiệp vụ gì, ngươi ở lại đó cũng là lãng phí thời gian, không bằng nhân lúc này tập trung nạp điện, bổ sung tri thức cho bản thân, tiện cho sau này đảm nhiệm cái ghế tổng giám đốc!
Vương Khả an ủi nói.
- Bổ sung tri thức gì mới được?
- Đương nhiên là bản sự kiếm tiền, đi, ta dẫn ngươi đi kiếm tiền đi! Nhân đây ngươi cũng học thêm chút nghiệp vụ bảo hiểm, để biết công tác rốt cục nên khai triển thế nào!
Vương Khả giải thích nói.
- Bảo hiểm? Không phải trước đó mới bán qua? Ta đều xem hiểu!
Trương Chính Đạo khinh thường nói.
- Ngươi xem hiểu cái gì, ngày đó chỉ là họp báo ra mắt sản phẩm, mới bán được bao nhiêu hợp đồng? Ngươi có thể bán thêm được không?
Vương Khả không đáng nói.
- Không thể!
Trương Chính Đạo cổ quái nói.
Bán thêm? Người ta đâu có ngốc.
- Vậy nên, ngươi mới chỉ học được chút da lông thôi, đi, ta dạy ngươi kinh nghiệm thực tế! Dẫn ngươi đi bán bảo hiểm!
Vương Khả gắng sức cổ vũ.
Trương Chính Đạo thần sắc cổ quái nói:
- Sao ta cứ có cảm giác ngươi đang kéo ta đi làm đệm lưng!
- Hai chúng ta, nói cái gì đệm lưng không đệm lưng! Được rồi, đám tiên hạc kia vừa bay qua, chúng ta tranh thủ lên đường gấp!
Vương Khả lập tức nói.
- Đi đâu mới được?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ hỏi.
- Đi Chu Tiên Trấn!
Vương Khả ngước mắt nhìn về phương xa.
- Chu Tiên Trấn? Ngươi còn tới đó nữa? Đã nhổ lông cừu hai lần rồi, ngươi còn có thể đi nhổ lần thứ ba? Ngươi còn có nhân tính hay không?
Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
- Nơi đó có bà con láng giềng ở chung với ta mười mấy năm, cảm tình sâu đậm nên ta mới về!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Làm bà con láng giềng với ngươi đúng là nghiệt duyên!
Trương Chính Đạo cổ quái nói.
- Đánh rắm, ta đi về là để sưởi ấm bọn họ, mang tới hạnh phúc, mang tới tương lai cho bọn họ! Ta đang chiếu cố các hương thân, ngươi hiểu không? ! Đây gọi là kéo bảo hiểm về nông thôn! Mẹ nó, còn bẩn thỉu ta nữa, cẩn thận lão tử không dẫn đi kiếm tiền! Cút về cho ta!
Vương Khả trừng nói.
- Đừng, đừng, ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Ha ha ha, chúng ta đi sưởi ấm, mang hạnh phúc, mang tương lai! Chúng ta cùng kéo bảo hiểm về nông thôn!
Trương Chính Đạo lập tức cười bồi nói.
…..
Thập Vạn Đại Sơn, trong một sơn động kín đáo.
Đồng An An dẫn theo mười tên đầu trọc lặng lẽ đi đến bên ngoài sơn động, ngước nhìn phương xa.
- Đàn chủ, chúng ta còn muốn nhắm đến Vương Khả nữa ư? Lần này may mắn trốn ra được Thiên Lang Tông, hay là chúng ta về nhà đi?
Một tên đầu trọc thuộc hạ khuyên nhủ.
- Đánh rắm, về nhà con mẹ ngươi, với tình thế bây giờ, chúng ta về được sao?
Đồng An An giận mắng.
- Chúng ta... !
- Chúng ta cái gì? Lần này chẳng những không tiêu diệt được Vương Khả, còn bị bắt lại? Vì trốn được ra khỏi Thiên Lang Tông, kết quả, làm lộ hết thảy nằm vùng được đường chủ bố trí trong Thiên Lang Tông. Nằm vùng chết sạch rồi, chúng ta trở về tất sẽ bị trừng phạt!
Đồng An An gằn giọng nói tiếp.
- Nhưng mà, chúng ta cũng đành chịu, chẳng phải ngươi nói đường chủ số ba cũng tới? Sao hắn không đi ra giúp chúng ta một tay, đường chủ số ba cũng có trách nhiệm!
Tên thuộc hạ đầu trọc kia vẫn không phục.
- Có thể đừng nhắc đến đường chủ số ba nữa được không? Ngươi có biết, giờ ta chỉ cần nghe đến đường chủ số ba liền run hết cả ngươi? Ngươi không nhìn ra được à?
Đồng An An giận nói.
- Sao thế?
- Sao thế? Bởi tín nhiệm chúng ta, đường chủ số ba giao pháp bảo sở trường cho chúng ta mượn, Thiểm Điện thần tiên kia chính là pháp bảo đắc ý nhất của hắn, giờ chúng ta lại làm mất hết cả! Mẹ nó chứ, lần trước có một tên đệ tử Ma giáo nhất thời không cẩn thận làm bẩn Thiểm Điện thần tiên, ngươi biết đến sau tên đệ tử kia chết thảm cỡ nào không? Chúng ta trực tiếp làm mất! Chuyện này, chuyện này … chính là án tử!
Đồng An An tuyệt vọng nói.
Mười tên đầu trọc đều trầm mặc không thốt được nên lời.
- Thiểm Điện thần tiên đang ở trong tay Vương Khả! Chúng ta chỉ cần bắt được Vương Khả liền có thể tìm về Thiểm Điện thần tiên, chỉ có giết Vương Khả mới có thể lập công chuộc tội! Các ngươi nói xem, các ngươi còn muốn về nhà nữa không? Giờ về nhà để chết hả? Hả? Đám ngu ngốc! Giết Vương Khả, biết chưa?
Mắt Đồng An An đỏ ngầu, gằn giọng nói.
- Vâng, giết Vương Khả!
Mười tên đầu trọc đồng thanh ứng tiếng.
- Nhưng mà, con rùa đen rụt đầu Vương Khả kia lúc trước co mình trong Thiên Lang Tông gần suốt một năm không rời sơn môn, chúng ta làm sao giết hắn được?
Lại một tên đầu trọc lo lắng nói.
- Chúng ta không phải đang canh chừng đây sao? Còn nữa, lần này trốn ra ngoài, “mũi chó” mà tên nằm vùng kia đưa cho chúng ta vẫn còn chứ?
Đồng An An hỏi nói.
- Mũi chó?
Một tên đầu trọc lấy ra một pháp bảo màu đen.
- Tên nằm vùng kia vì giúp chúng ta trộm lấy “mũi chó này mà... Ai! Thôi, không nhắc đến nữa, càng nói càng đau lòng!
Đồng An An lắc đầu.
- Đàn chủ, mũi chó này có linh thật không?
Một tên đầu trọc hỏi.
- Thiên Lang Tông có bốn đại lang điện, Tây Lang Điện phụ trách điều tra tình báo trong thiên hạ, giám thị Thập Vạn Đại Sơn, ngươi đoán xem vì sao đệ tử Tây Lang Điện lại có bản lĩnh truy tung, giám thị lợi hại đến vậy? Chính là bởi bọn hắn có rất nhiều tiểu pháp bảo đặc thù! Tỷ như “mũi chó” này, đây cũng là pháp bảo loại truy tung!
Đồng An An nắm lấy tiểu pháp bảo màu đen, trịnh trọng nói.
- Ồ?
- Mũi chó không dễ để rèn tạo ra được, rất là quý hiếm. Hơn nữa chỉ dùng được một lần duy nhất. Chỉ cần rót vào khí tức người nào đó, nó liền có thể truy tung theo khí tức người kia, trong phạm vi Thập Vạn Đại Sơn, về cơ bản đều có thể lùng đến. Ha ha, không ngờ điện chủ Tây Lang Điện Mạc Tam Sơn lại len lén trộm đồ, thu thập khí tức của Vương Khả! Phong ấn ở trong cái mũi chó này! Sau đó bị nằm vùng kia trộm ra!
Đồng An An cười lạnh nói.