Bất Diệt Thần Vương

Chương 273: Rời núi tránh họa




- Hơn nữa, nhị sư huynh chuẩn bị dẫn theo một đám sư huynh đi tham dự đại hội Long Môn, ta ở lại nơi này, chẳng phải sẽ thành mồi ngon cho hai tên lão tiểu tử Mộ Dung Lục Quang, Mạc Tam Sơn bắt nạt? Không được, ta phải đi ra tránh gió một đoạn thời gian!

Vương Khả lập tức trầm giọng nói.

- Mạc Tam Sơn, Mộ Dung Lục Quang sẽ không tới tìm ngươi gây sự đâu? So với ngươi, bọn hắn có tiết tháo hơn nhiều!

Trương Chính Đạo trấn an nói.

- Đánh rắm! Có tiết tháo, thế sao lại lật lọng? Mấy ngày trước lên kế hoạch bắt Đồng An An, lại không nói trước với ta, thế mà là có tiết tháo?

Vương Khả trừng nhìn Trương Chính Đạo.

- Nhưng mà... !

- Không nhưng nhị gì hết, ngươi coi chừng giúp ta chút, ta chạy trước, chờ khi nào sư tôn quay lại, ta lại về Thiên Lang Tông!

Vương Khả hốt hoảng nói.

- Đi luôn bây giờ?

Trương Chính Đạo không khỏi bất ngờ.

- Nói nhảm, Đồng An An đã có thể hai lần trốn ra được từ trong Thiên Lang Tông, chỗ này còn an toàn được không?

Vương Khả lườm Trương Chính Đạo một cái, nói.

- Nhưng mà, chẳng phải Mạc Tam Sơn đã cam đoan, nói toàn bộ gian tế trong Thiên Lang Tông đều bị tìm ra?

- Ta không tin tưởng tên hỗn đản Mạc Tam Sơn kia!

Vương Khả nói thẳng.

Tây Lang Điện!

Mộ Dung Lục Quang và Mạc Tam Sơn đang ngồi uống trà với nhau.

- Mộ Dung Lục Quang, ngươi vẫn đang bực bội vì chuyện Trương Ly Nhi? Được rồi, nữ nhân trong thiên hạ này nhiều như vậy, ngươi đừng chỉ mãi để ý đến nàng, tính tình Trương Ly Nhi kia cũng không dễ hầu hạ đâu!

Mạc Tam Sơn an ủi.

- Mạc điện chủ, lúc đó không phải ngươi chờ ngay bên ngoài cao ốc Thần Vương ư? Sao chẳng thấy ngươi đâu cả? Nếu không phải không thấy ngươi, ta và Trương Ly Nhi làm sao sẽ xảy ra hiểu lầm? Khi ấy nếu ngươi trực tiếp đi lên tầng đỉnh, áp chế đám người Trương Thần Hư, đẩy cửa đi vào thì làm gì dẫn đến hiểu lầm!

Mộ Dung Lục Quang vẫn cứ canh cánh trong lòng.

- Không thể trách ta được, ta ra ngoài canh chừng xung quanh cao ốc Thần Vương, kết quả đụng phải đường chủ số ba Ma giáo, ta đuổi theo! Bị hắn dây dưa mất một lúc!

Mạc Tam Sơn cười khổ nói.

- Cuối cùng chẳng phải vẫn không đuổi được!

Mộ Dung Lục Quang buồn bực nói.

- Hắn cũng là Nguyên Anh Cảnh, ta thực sự hết cách!

Mạc Tam Sơn cười khổ nói.

Mặt Mộ Dung Lục Quang đen lại như đáy nồi, ngươi hết cách, lại hại ta bị Trương Ly Nhi đổ oan.

- Lần này mặc dù để xổng mất Đồng An An, nhưng sau cùng vẫn móc ra được gian tế Ma giáo tiềm phục trong tông. Đám gian tế ẩn núp kia còn nguy hiểm hơn xa Đồng An An, cũng tính là có chút thu hoạch, hơn nữa, kết cục thế này, ngươi lại có thể tiếp tục đuổi bắt Đồng An An!

Mạc Tam Sơn khuyên nhủ.

- Lại có thể đuổi bắt Đồng An An? Thế mà cũng nói được?

Mộ Dung Lục Quang buồn bực không thôi.

- Lần trước không đuổi được, có thể đổ cho là Đồng An An giảo hoạt. Lần này tính là cái gì? Vương Khả bắt được Đồng An An, ngươi lại làm sổng mất, giờ phải tiếp tục đi bắt, có gì mà đắc chí?

- Ngươi nghĩ xem, Vương Khả hai lần bắt lại Đồng An An, Đồng An An sẽ không hận Vương Khả ư? Chúng ta tiếp tục mời Vương Khả ra làm mồi dụ, câu Đồng An An đi ra là được!

Mạc Tam Sơn khuyên nhủ nói.

- Vương Khả sẽ đồng ý?

Mộ Dung Lục Quang nhíu mày hỏi lại.

- Từ từ khuyên thôi!

Mạc Tam Sơn lại tiếp tục khuyên nhủ.

Hai người không biết, lúc này Vương Khả sớm đã ngờ tới hai người không có ý tốt, lặng lẽ rời núi tránh họa đi rồi.

Bên ngoài Thiên Lang Tông, dưới một gốc đại thụ trong rừng.

Vương Khả, Trương Chính Đạo ngẩng đầu nhìn lên bầu trời một cái, sau đó lập tức lại rút về dưới đại thụ.

- Mẹ nó, Trương Ly Nhi, Trương Thần Hư, đôi chị em này bị thần kinh à? Phái nhiều tiên hạc như vậy tản khắp bốn phía lùng bắt chúng ta!

Vương Khả tròn mắt nói.

Trên trời đang có rất nhiều tiên hạc phi hành đảo quanh, tựa hồ muốn tìm kiếm gì đó.

- Ta thăm dò rõ ràng rồi, hiện tại Trương Ly Nhi chính đang truy nã ngươi! Ngươi đi đứt, Vương Khả, không ngờ giờ ngươi còn dám chạy ra bên ngoài? Chỉ cần bị Trương Ly Nhi bắt được, ngươi liền thảm!

Trương Chính Đạo ở bên có chút hả hê nói.

- Phi, ta không rời sơn môn, ở lại Thiên Lang Tông cũng sẽ bị Mạc Tam Sơn và Mộ Dung Lục Quang tính kế? Chúng ta đi ra, ít nhất người khác tìm không thấy được. Chứ cứ ở trong sơn môn, bị đánh lén lúc nào đều không biết!

Vương Khả trầm giọng nói.

- Không phải chúng ta, là một mình ngươi! Ta chẳng liên quan gì sất!

Trương Chính Đạo lập tức phủi sạch quan hệ.

- Ai nói ngươi không liên quan? Trong dịp ngươi được ta phái làm tổng giám đốc, ta hỏi ngươi, lúc Trương Thần Hư rời đi, ngươi đã kết toán tiền lương bảo an cho hắn chưa?

Vương Khả hỏi.

- Ách, chuyện này ta cũng phải quản?

Trương Chính Đạo sững sốt.

- Thiếu nợ trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, tiền lương bảo an ngươi đều dám biển thủ, ngươi còn có nhân tính hay không? Quay đầu hắn tìm tới, không lột da ngươi mới là lạ!

Vương Khả trừng nhìn Trương Chính Đạo.

- Liên quan gì, là hắn không muốn!

Trương Chính Đạo lập tức sốt sắng chối bỏ.

- Vậy nên, yên tâm đi, dù sao cũng đều là bị bọn họ truy sát, đừng nghĩ nhiều làm gì!

Vương Khả an ủi.

- Đánh rắm, vốn là ngươi đang để ta lưu thủ cao ốc Thần Vương, sao đột nhiên lại kêu ta đi cùng? Còn không phải thấy có người truy sát, ngươi mới muốn dẫn ta đi cùng, như thế liền tùy thời có thể đẩy ta ra giúp ngươi hấp dẫn cừu hận, thuận tiện cho ngươi đào tẩu!

Trương Chính Đạo trừng mắt nhìn Vương Khả.

- Úi chà chà! Ngươi còn già mồm? Ta là lão bản công ty Thần Vương, ngươi chỉ là một tên nhân viên quèn, thân là nhân viên, chẳng phải nên toàn lực bảo vệ lão bản? Ngươi quên điều lệ chế độ công ty rồi? An nguy của lão bản quan trọng hơn hết thảy, ngươi có đọc qua không đấy? Lão bản mà xảy ra chuyện, ai sẽ dẫn các ngươi kiếm tiền?

Vương Khả trừng mắt hỏi ngược lại.

- Ta, ngươi,... !

Trương Chính Đạo tức đến độ ú ớ nói không nên lời.

Trước giờ thực sự chưa thấy qua đứa nào vô liêm sỉ thế này, mẹ nó chứ, kéo người đi ra gánh tội mà còn hùng hồn vậy được?