Bất Diệt Thần Vương

Chương 272: Rời núi tránh họa




Vương Khả lườm Trương Chính Đạo một cái.

- Thế không phải gạt tiền thì là gì? Một đống giấy vụn đổi lấy một ngàn vạn cân linh thạch!

Trương Chính Đạo kinh ngạc hỏi lại.

Ngươi còn mặt mũi nói ra được?

- Thứ chúng ta bán chính là phục vụ, sản phẩm chính là tương lai, sản phẩm chính là hạnh phúc, mới đầu chẳng phải đã nói rõ ràng với ngươi rồi ư? Hơn nữa, giờ mới đến đâu? Chỉ mới bán được mấy ngàn hợp đồng bảo hiểm liền đã thỏa mãn? Đùa gì vậy!

Vương Khả không đáng nói.

- Ách, còn có người muốn mua?

Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.

- Đùa, nhanh thôi, rồi sẽ có người đến mua nữa, lúc đó không phải chỉ số lượng chừng này, mà là gấp mấy lần, thậm chí gấp mười cũng không chừng!

Vương Khả thản nhiên nói.

- Thật? Mười, gấp mười?

Trương Chính Đạo tròn mắt hỏi.

- Đương nhiên, nhưng phải chờ thời cơ, đừng gấp, trước tiêu hóa xong đợt này rồi tính!

Vương Khả trấn an Trương Chính Đạo.

- Còn đợi chờ gì nữa, bắt tay làm ngay thôi! Gấp mười, không cần chờ, Vương huynh, làm thế nào, ngươi cứ việc phân phó! Công việc bẩn thỉu, nhọc nhằn đến mấy ta cũng làm được!

Trương Chính Đạo kích động nói.

Nếu còn có thể vét được gấp mười, vậy chẳng phải mình liền phát tài? Giờ mình đang là tổng giám đốc cao ốc Thần Vương, phần trăm hoa hồng cũng tăng.

- Thời cơ chưa tới, cứ chờ đi!

Vương Khả lắc đầu.

- Chờ cái khỉ khô!

Trương Chính Đạo nôn nóng nói.

- Không thì, chính ngươi đi làm!

Vương Khả trừng nhìn đối phương.

Sắc mặt Trương Chính Đạo lập tức đen như đáy nồi, nếu ta có được bản sự không muốn mặt kia của ngươi, ta còn ngồi đấy làm quản lý gì nữa.

Ngay khi Trương Chính Đạo đang nôn nóng sốt ruột, cách đó không xa, một bóng người rảo bước đi đến.

Vương Khả vừa thấy, lập tức bật dậy từ trên ghế nằm.

- Sư tôn, sao ngài lại tới đây? Nhanh, nhanh châm trà cho sư tôn ta!

Vương Khả lập tức phân phó thuộc hạ.

Vương Khả nhiệt tình, Trần Thiên Nguyên lại tựa như không thấy được, mặt tối sầm nhìn chằm chằm Vương Khả.

- Sư tôn, ngươi sao thế? Có gì cứ từ từ nói chuyện!

Vương Khả lập tức cười bồi nói.

- Hừ, chuyện Trương Ly Nhi kia rốt cục là thế nào? Đứng ngoài sơn môn kêu hét hai ngày hai đêm tìm gặp ngươi! Đến cùng ngươi đã làm chuyện gì có lỗi với người ta? Oán khí lớn đến độ hại khiến vi sư phải dày mặt đi ra mới đuổi được nàng đi!

Trần Thiên Nguyên lạnh giọng nói.

- Ta không có, ta vô tội, sư tôn, ngươi cũng biết con người ta, ta không trêu chọc nàng!

Vương Khả đắng chát nói.

- Còn không nói thật?

Trần Thiên Nguyên trợn mắt nhìn Vương Khả.

Mẹ nó chứ, hai ngày trước vì giúp tên tiểu đồ đệ này chùi đít, mặt mo đều mất sạch.

- Sư tôn, ta thực sự vô tội, chắc là nàng hiểu lầm gì đó! Ngươi cũng biết, tu vi ta thế nào, tu vi nàng thế nào, chỉ có chuyện nàng bắt nạt ta chứ ta nào dám chọc giận nàng? Khi đó nàng định dụ hoặc ta, ta không đáp ứng, thế là nàng liền... !

Vương Khả ủy khuất nói.

Trương Chính Đạo ở bên nhìn mà há hốc mồm, lần nữa có được nhận thức sâu hơn về độ mặt dày của Vương Khả. Nẹ nó, ngay trước mặt Trần Thiên Nguyên cũng dám thổi bậy thổi bạ? Trương Ly Nhi mà lại muốn dụ hoặc ngươi?

Trần Thiên Nguyên nhìn Vương Khả một lúc lâu, hắn cũng tính là nhìn ra được độ mặt dày sánh ngang tường thành của đứa đồ đệ này. Dù ngoài mặt có vẻ tức giận, nhưng sâu trong lòng lại không phẫn nộ như vẻ bề ngoài, rốt cuộc đồ đệ thế này cũng là chuyện tốt, ít nhất sẽ không chịu thua thiệt!

- Hừ, chuyện của các ngươi ta không quản, nhưng sau này đừng có dẫn ba chuyện bậy bạ như thế đến Thiên Lang Tông! Dù sao ngươi cũng là đệ tử của ta, ngươi không muốn mặt, nhưng vi sư còn muốn mặt!

Trần Thiên Nguyên trừng nhìn Vương Khả.

- Sư tôn yên tâm, sau này nhìn thấy Trương Ly Nhi ta đều sẽ tránh ra xa xa!

Vương Khả lập tức gật đầu.

Vương Khả không cãi cố, bởi vì hắn nhìn ra được, sư tôn thật sự quan tâm đến mình, đối với người thật lòng quan tâm, xưa nay hắn tuyệt sẽ không già mồm.

- Ừ, ngươi nhớ kỹ là được. Đúng rồi, lần này tới đây là có chuyện muốn nói cho ngươi, vi sư phải đi xa một chuyến, chính ngươi chú ý an toàn!

Trần Thiên Nguyên trầm giọng nói.

- Ta, chú ý an toàn?

Vương Khả sửng sốt.

Vì cái gì? Ta ở Ngộ Kiếm Phong rất an toàn! Ngay cả cao ốc Thần Vương đều rất ít tới.

- Bọn Đồng An An lại chạy mất!

Trần Thiên Nguyên giải thích nói.

Vương Khả:

-... !

Không phải Đồng An An và mười tên đầu trọc kia mới vừa bị bắt ư? Sao giờ lại chạy?

- Sư tôn, chuyện này là thế nào? Đây đã là lần thứ hai tên biến thái Đồng An An kia bị bắt vào Thiên Lang Tông, làm sao, làm sao lại để hắn chạy mất?

Vương Khả kinh ngạc nói.

Trần Thiên Nguyên lắc đầu:

- Là Mạc Tam Sơn phụ trách, hắn dùng đám người Đồng An An câu ra gian tế Ma giáo ẩn núp trong Thiên Lang Tông, muốn một hơi thanh trừ tất cả gian tế tiềm phục, đáng tiếc…!

- Chính là, không bỏ được mồi không bắt được sói? Nhưng giờ sói thì bắt được, kết quả mồi lại không thấy đâu?

Vương Khả thất thanh.

Trần Thiên Nguyên gật đầu xác nhận:

- Ừ, đại khái là thế! Chẳng qua, Mạc Tam Sơn đã cam đoan, gian tế trong Thiên Lang Tông đều bị thanh trừ sạch sẽ!

Vẻ mặt Vương Khả rất là khó coi.

- Còn nữa, lần này Mạc Tam Sơn, Mộ Dung Lục Quang lên kế hoạch đuổi bắt Đồng An An ở cao ốc Thần Vương, lại không tuân thủ ước định thông báo trước với ngươi, ta đã xử phạt, lần này bắt được gian tế tà ma, đợi sau khi thẩm tra xong, công đức tru ma tính hết lên người ngươi!

Trần Thiên Nguyên giải thích nói.

Vương Khả xụ mặt gật đầu nói:

- Vâng, đệ tử đã biết, ta sẽ đề phòng Đồng An An trả thù!

- Ừ, vậy cứ thế đi!

Trần Thiên Nguyên gật gật đầu, dậm chân, tung người bay đi khỏi Ngộ Kiếm Phong, tan biến ở phía chân trời. Trần Thiên Nguyên rất yên tâm đối với tên đồ đệ Vương Khả này, rốt cuộc, cái loại không muốn mặt thế này, khả năng chịu thiệt là rất rất nhỏ.

Vương Khả đưa đi Trần Thiên Nguyên, sắc mặt khó coi lẩm nhẩm nói:

- Xong rồi, đi đứt, ta phải trốn!

- Trốn?

Trương Chính Đạo nghi hoặc hỏi.

- Nói nhảm, sư tôn rời khỏi Thiên Lang Tông, chỗ dựa không còn, ta ở trong Thiên Lang Tông liệu có an toàn được không?