Vốn tưởng rằng Vương Khả đang ở trong văn phòng nên Trương Thần Hư mới không tin lời của đám đệ tử Thiên Lang Tông, nhưng giờ nhìn thái độ của tỷ tỷ, rõ ràng Vương Khả đúng là không ở trong đó, trong văn phòng quả thực có trận pháp.
- Trận pháp? Định Quang Kính?
Trương Ly Nhi trừng mắt hỏi lại.
Vừa rồi thứ gặp phải ở bên trong đâu chỉ có mỗi Định Quang Kính và trận pháp, đó còn là sỉ nhục lớn lao khó mà gột sạch.
- Đúng rồi, bọn họ nói nãy giờ là do Mộ Dung Lục Quang điều khiển Định Quang Kính ở dưới lầu!
Trương Thần Hư giải thích nói.
- Mộ Dung Lục Quang?
Trương Ly Nhi sững sốt.
Không phải Vương Khả muốn hại ta ư? Giờ sao lại thò đâu ra thêm tên Mộ Dung Lục Quang kia nữa?
Đúng lúc đó, Mộ Dung Lục Quang hớt hải đi đến.
- Ly Nhi, ngươi sao rồi? Đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm, chúng ta đang bắt tà ma, không ngờ... !
Mộ Dung Lục Quang tiến lại an ủi nói.
Hiểu lầm?
- Hiểu lầm con mẹ ngươi, Mộ Dung Lục Quang, tên vương bát đản, lão nương giết ngươi!
Trương Ly Nhi quát.
Oanh!
Tiếng hét của Trương Ly Nhi rất lớn, lớn đến mức khắp trong cao ốc Thần Vương đâu đâu cũng nghe được tiếng rống của nàng, chúng đệ tử chính đạo nghe được đều không khỏi hiếu kỳ.
Lầu dưới, Vương Khả mới đi ra từ trong sảnh trà, nghe được tiếng hét, bất giác ngước mắt nhìn lên phía tầng đỉnh.
- Thật là, tưởng cao ốc Thần Vương là nhà các ngươi chắc, kêu gào lớn tiếng như vậy, có chút công đức tâm được không? Phải để người ta làm ăn với chứ?
Vương Khả nhíu mày oán giận nói.
- Chính phải chính phải!
Trương Chính Đạo cũng lộ vẻ khinh thường, tán đồng nói.
Thiên Lang Tông, Ngộ Kiếm Phong!
Vương Khả ngủ trên ghế nằm, mắt đeo kính râm, hưởng thụ ánh nắng vàng dễ chịu.
Trương Chính Đạo ôm lấy mặt mày bầm tím đi tới.
- Vương Khả, tất cả khách hàng đều đã rời khỏi cao ốc Thần Vương, về lại sơn môn hết rồi!
Trương Chính Đạo ôm mặt trầm giọng nói.
- Mặt ngươi sao thế?
Vương Khả nghi hoặc hỏi.
- Còn không phải vì ngươi!
Trương Chính Đạo oán thán nói.
- Vì ta?
Vương Khả sững sốt.
- Ngày đó ngươi nói để ta tạm thời làm tổng giám đốc cao ốc Thần Vương, còn trả lương thêm cho ta, còn ngươi thì một mình chạy về Ngộ Kiếm Phong, ngươi nhớ không?
Trương Chính Đạo đen mặt lại nói.
- Ta đương nhiên nhớ chứ, lúc ấy Trương Ly Nhi kêu hét ghê quá, trọn cả cao ốc Thần Vương đều nghe thấy, sau đó liền chạy theo đuổi đánh Mộ Dung Lục Quang, hai người kia đánh cho long trời lở đất! Lao ra ngoài cao ốc bằng đường cửa sổ rồi tiếp sau là liền một trận đao kiếm chặt chém, ta nhìn một lúc thấy cũng chẳng có gì, thế là về lại trong tông!
Vương Khả giải thích nói.
Trương Chính Đạo đen mặt lại:
- Thế mà ngươi cũng nói được!
- Làm sao? Ta nói sai chỗ nào?
Vương Khả trừng mắt nhìn lại.
- Mộ Dung Lục Quang bị Trương Ly Nhi đuổi đánh, Trương Ly Nhi không biết bị chuyện gì kích thích, hệt như phát điên, Mộ Dung Lục Quang không dám phản kích, chỉ biết thụ động phòng ngự, đến sau Trương Ly Nhi đánh một lúc, cảm thấy mất hứng, muốn quay đầu tìm ngươi báo thù!
Trương Chính Đạo hồi tưởng lại nói.
- Đầu nàng bị lừa đá, tìm ta báo thù gì mới được? Mấy ngày qua ta ăn ngon uống đã chu cấp cho nàng, còn tìm công việc cho đệ đệ nàng, không cảm kích ta thì thôi, còn muốn tìm ta báo thù? Điên rồi!
Vương Khả chửi thề một tiếng.
- Thế sao ngươi không đi mà nói với nàng? Lúc ấy nàng tới ngoài sơn môn khiêu chiến rất lâu, kêu bảo ngươi ra ngoài gặp! Đệ tử các phái đều bu lại chỉ trỏ!
Trương Chính Đạo nói.
- Khi ấy ta vừa trở về liền bế quan! Không nghe thấy!
Vương Khả khoát tay nói.
- Trương Ly Nhi kêu gào trước cửa sơn môn hai ngày hai đêm, ngươi đều không nghe thấy? Ngươi đánh rắm! Ngươi biết đám đệ tử khác kia ăn nói khó nghe thế nào không? Bọn họ nói ngươi là bã nam, bội tình bạc nghĩa, nữ tử người ta đến trước cửa nhà rồi mà ngươi vẫn máu lạnh không chịu đi ra gặp!
Trương Chính Đạo hồi tưởng lại nói.
- Ta bội tình bạc nghĩa chỗ nào? Ta với nàng không thân không quen, là nàng muốn câu dẫn ta! Mẹ nó, đám người kia nói nhảm gì đấy, thế chẳng phải đang vu khống bôi nhọ thanh bạch của ta?
Vương Khả tức tối kêu nói.
Cơ mặt Trương Chính Đạo thoáng khẽ co giật:
- Đương nhiên, cũng có người nói ngươi bản lãnh lớn, Tiên Thiên Cảnh, tu vi chẳng ra làm sao, không ngờ lại có thể tán đổ đại sư tỷ Kim Ô Tông Kim Đan Cảnh đỉnh phong, bọn họ còn nói muốn tìm ngươi lĩnh giáo bí quyết theo đuổi nữ nhân!
Vương Khả:
-... !
- Trương Ly Nhi kêu gào suốt hai ngày, ngươi không để ý tới nàng, nàng liền định quay sang hủy đi cao ốc Thần Vương, cũng may tông chủ kịp thời ra mặt mới giúp ngươi dàn xếp ổn thỏa, Trương Ly Nhi dẫn theo Trương Thần Hư và đám đệ tử Kim Ô Tông rời đi!
Trương Chính Đạo giải thích nói.
- Chuyện này thì liên quan gì đến ta, ngươi nhìn ta với ánh mắt kiểu gì đấy? Ta và Trương Ly Nhi không quen!
Vương Khả lập tức giận nói.
Ánh mắt Trương Chính Đạo kiểu, ta tin ngươi mới là lạ, bên trong chất đầy khinh bỉ.
- Tính ra Trương Ly Nhi đã đi hai ngày, giờ ngươi mặt mũi bầm dập là thế nào?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Còn không phải vì ngươi!
- Lại thế nữa? Làm gì mà liên quan đến ta?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ngươi để ta làm quản lý cao ốc Thần Vương, mẹ nó chứ, mấy ngày nay nguyên một đám kêu gào muốn rút lại tiền bảo hiểm, bị ta cản lại, thế là đoạn thời gian này ta đã mấy lần bị người chụp bao tải hành hung!
Trương Chính Đạo phẫn hận nói.
- Ngươi tưởng quản lý dễ làm? Tiền dễ kiếm lắm chắc? Chính ngươi không chú ý an toàn, giờ lại quay sang trách ta!
Vương Khả nhướng mắt nói.
- Phi, còn không phải là bởi vì ngươi! Trước kia nhân duyên lão tử tốt biết mấy! Vương Khả ngươi là hoại đản, vét chỗ tốt xong rồi, bỏ lại một đống bùi nhùi bắt ta gánh, bản thân thì trốn ở chỗ này thảnh thơi nghỉ dưỡng!
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Cái gì mà vét chỗ tốt xong rồi? Đây là mua bán bình thường, tiền của ta còn phải dùng vào chuyện lớn! Hơn nữa, đây là chúng ta đang làm sinh ý lâu dài, không phải chỉ làm một cú, thế mà ngươi nói cứ như đang gạt tiền người ta vậy!