Ba!
Hai người cùng lúc đặt ly sinh tố nước dưa hấu xuống bàn.
- Mộ Dung Lục Quang, nói đi, ngươi muốn thế nào?
Vương Khả vừa đến liền đi thẳng vào vấn đề.
Mộ Dung Lục Quang:
-... !
Chúng sư đệ:
-... !
- Tâm địa các ngươi đen tối đến mức sinh ra giòi luôn rồi hả? Chính mình không bản sự kiếm tiền, thấy Vương Khả kiếm tiền liền định chiếm đoạt? Các ngươi đừng hòng! Sao không đi nghe ngóng xem xem, đồ đã vào trong miệng Vương Khả rồi, có lúc nào hắn nôn ra không? Phi! Thứ gì đâu!
Trương Chính Đạo vênh váo mắng chửi.
Mộ Dung Lục Quang:
-... !
Chúng sư đệ:
-... !
- Đại sư huynh, Vương Khả ta không gây chuyện, nhưng cũng không chuyện! Được rồi, nói đi, các ngươi muốn thế nào? Hôm nay, chúng ta giải quyết dứt điểm luôn cho xong!
Vương Khả nghênh ngang ngồi xuống.
Vương Khả ngồi ở đó, trên mặt còn đeo kính râm, nhìn qua càng hiện vẻ khí thế phi phàm.
Mộ Dung Lục Quang há hốc mồm, hỏi:
- Vương Khả, ngươi …. ngươi sao lại ở chỗ này?
-
- Hả? Chúng ta không ở đây thì ở đâu? Các ngươi không biết xấu hổ đến ngăn sinh ý trà sảnh của Vương Khả, còn không cho chúng ta đi vào? Có lời mau nói, có rắm mau thả!
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
Mộ Dung Lục Quang không chấp nhặt với Trương Chính Đạo mà dùng ánh mắt cổ quái nhìn Vương Khả, hỏi:
- Ngươi, ngươi không ở văn phòng trên tầng đỉnh?
- Ta ở văn phòng trên tầng đỉnh làm gì? Đại sư huynh, ngươi nói chuyện càng lúc càng kỳ quái!
Vương Khả cũng cổ quái nhìn đối phương.
- Không đúng, chẳng phải ngươi đang bị Đồng An An vây bắt ở văng phòng trên tầng đỉnh?
Một tên sư đệ ở gần đó kêu lên.
- Đồng An An? Ngươi nói tên biến thái đóng giả nữ nhân kia?
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Ách? Đóng giả nữ nhân? Biến thái?
Mộ Dung Lục Quang sững sờ.
- Đúng, tên đó đúng là biến thái, còn đóng giả mụ mập, chính là nữ lang áo hồng lúc trước không ngừng nhấc tay phát biểu trong đại sảnh, vừa rồi đã bị chúng ta phát hiện, bị tông chủ mang đi rồi!
Trương Chính Đạo nói.
- Đồng An An chính là nữ đạo hữu áo hồng kia? Bị tông chủ mang đi?
Mộ Dung Lục Quang thốt lên kinh ngạc.
- Không sai, tên đó đúng là biến thái, trước kia không nhìn ra, không ngờ dưới bề ngoài thô cuồng mập mạp lại ẩn chứa một trái tim thiếu nữ, rõ ràng là nam nhân, lại cứ thích mặc áo màu hồng phấn, còn đóng giả nữ nhân? Phi, biến thái!
Nói đến đây, Vương Khả không khỏi rùng mình một cái.
- Các ngươi không gạt ta đấy chứ? Đồng An An thật bị tông chủ mang đi?
Mộ Dung Lục Quang vẫn chưa hết cả kinh.
- Đúng rồi, chuyện này ta cần gì phải lừa các ngươi?
Trương Chính Đạo thản nhiên nói.
- Được rồi, không nhắc đến tên biến thái kia nữa, chúng ta nói chuyện ở đây đi. Đại sư huynh, ngươi làm thế có phải hơi quá đáng rồi không, ngăn sinh ý của ta? Ngươi có tin ta đến chỗ sư tôn tố cáo ngươi?
Vương Khả trừng mắt nói.
Nhưng, đám người Mộ Dung Lục Quang lại không nghe vào tiếng nói mang đầy ý vị cảnh cáo của Vương Khả, ngược lại đều nhìn chằm chằm Định Quang Kính Dẫn Đạo Kỳ trên bàn trước mặt.
- Đại sư huynh, nếu, nếu Đồng An An không ở trong văn phòng Vương Khả, vậy người đang ở trong văn phòng Vương Khả là ai?
Tên sư đệ cất tiếng vừa nãy cổ quái nói.
Mẹ nó, chúng ta ở đây bận rộn nửa ngày, rốt cục là đang đối phó với ai?
Vương Khả không ở trên đó, Đồng An An cũng không ở trên đó, thế nãy giờ chúng ta vất vả làm cái gì?
- Ngươi nói người đang trong phòng làm việc của ta!
Vương Khả hỏi.
- Ngươi biết?
Đám người Mộ Dung Lục Quang đồng loạt quay đầu nhìn Vương Khả.
- Ta đương nhiên biết, là Trương Ly Nhi!
Vương Khả thản nhiên nói.
Mộ Dung Lục Quang:
-... !
Chúng sư đệ:
-... !
Trương Ly Nhi?
Mỹ nhân mà Mộ Dung Lục Quang trăm phương ngàn kế muốn có được? Không ngờ bọn hắn vất vả ở đây nãy giờ là đang đối phó với Trương Ly Nhi?
- Vương Khả, ngươi không gạt ta?
Tròng mắt Mộ Dung Lục Quang đỏ ngầu, nhìn về phía Vương Khả gằn giọng hỏi lại.
- Ta lừa ngươi làm gì? Nàng định dụ hoặc ta, ta há có thể đáp ứng? Ta là người đã có bạn gái!
Vương Khả lập tức kiên định nói.
Ông!
Mộ Dung Lục Quang lập tức triệt hồi Dẫn Đạo Kỳ, đình chỉ thúc giục Định Quang Kính trên tầng đỉnh.
Hô!
Tiếp đó hắn chạy vụt ra khỏi trà sảnh.
- Đại sư huynh, chờ ta một chút!"
Đám sư đệ lập tức đuổi theo.
- Này, các ngươi chạy đi đâu đấy? Chúng ta còn chưa đàm phán cơ mà? !
Vương Khả kêu với theo.
Nhưng đám người kia sớm đã biến mất khỏi tầm mắt Vương Khả.
- Một đám tâm thần, chưa gì đã chạy? Ta còn chưa gọi đến sư tôn chống lưng! Các ngươi đã sợ chạy mất dạng?
Vương Khả nhỏ giọng lẩm nhẩm.
Trương Chính Đạo ở bên quay sang nhìn Vương Khả nói:
- Vương Khả, ngươi đúng thật là không biết xấu hổ, không ngờ lại có thể nói ra được là Trương Ly Nhi dụ hoặc ngươi! Nữ thổ phỉ kia làm sao có thể làm chuyện đó?
Vương Khả lườm nhìn Trương Chính Đạo một cái.
….
Văn phòng tầng đỉnh.
Tùy theo Mộ Dung Lục Quang ở lầu dưới triệt hồi Dẫn Đạo Kỳ, uy lực Định Quang Kính tan biến. Trương Ly Nhi cũng đi ra văn phòng.
- Đại sư tỷ?
Đám sư đệ canh chừng nơi cửa ra vào thốt lên kinh ngạc.
Trong mắt Trương Ly Nhi chất đầy hỏa khí, tựa hồ như muốn rút gân lột da Vương Khả vậy.
- Vương Khả, ngươi nhất định phải chết!
Trương Ly Nhi nghiến răng nghiến lợi nói.
Ngoài cửa, Trương Thần Hư và đệ tử Thiên Lang Tông chính đang giương cung bạt kiếm, mãi đến khi Trương Ly Nhi đi ra cửa, bầu không khí căng thẳng mới hòa hoãn phần nào.
- Trương Ly Nhi? Sao nàng lại ở bên trong?
Đám sư đệ Thiên Lang Tông thốt lên kinh ngạc.
- Tỷ, sao ngươi đi ra? Còn thay đồ? Còn nữa, sao tóc ngươi ướt nhoẹt thế?
Trương Thần Hư cả kinh hỏi.
Không phải ngươi đi gõ ám côn Vương Khả ư? Tạo hình này là thế nào? Sao giống mới vừa tắm rửa đi ra vậy. Ngươi chạy vào trong văn phòng Vương Khả lâu như vậy là để tắm rửa, thay đồ?
Trương Thần Hư hoàn toàn xem không hiểu!
- Ta muốn giết Vương Khả!
Trương Ly Nhi hung hăng nói.
- Vương Khả không ở bên trong? A, tỷ, đám đệ tử Thiên Lang Tông này nói, văn phòng Vương Khả có trận pháp do Định Quang Kính thúc giục, có người đang bị vây khốn bên trong, không lẽ ngươi trúng chiêu?
Trương Thần Hư biến sắc hỏi.