Vương Khả lập tức nhíu mày nói.
- Vương Khả, ngươi đúng là không biết xấu hổ, người ta mua một phần bảo hiểm năm ngàn cân linh thạch, giờ muốn lui chỉ rút được mười hai cân?
Trương Chính Đạo thốt lên kinh hãi.
- Ngươi biết cái gì, lại nói, nếu bọn họ muốn lui, vậy sẽ móc từ phần trăm hoa hồng của ngươi!
Vương Khả trừng mắt nói.
Nét mặt Trương Chính Đạo cứng lại:
- Đùa gì vậy, bảo hiểm đã mua rồi còn muốn lui? Ta ủng hộ ngươi, Vương Khả!
Vương Khả mặc kệ Trương Chính Đạo, quay sang nhìn tên thuộc hạ kia.
- Gia chủ, không phải chuyện rút bảo hiểm, là trà sảnh lầu một!
Tên thuộc hạ cười khổ nói.
- Trà sảnh lầu một làm sao?
Vương Khả nghi hoặc hỏi.
- Mộ Dung Lục Quang dẫn theo một đám đệ tử Thiên Lang Tông ngồi đầy kín trong trà sảnh lầu một, vừa không gọi món, cũng không điểm trà, cứ thế chiếm chỗ, đến mức, khách nhân khác muốn tới trải nghiệm đều không vào được, có khách nhân phàn nàn phản ánh, chúng ta không biết phải làm thế nào!
Tên thuộc hạ tố khổ.
Sắc mặt Vương Khả trầm xuống:
- Cái gì vậy? Mộ Dung Lục Quang không mua bảo hiểm thì cũng thôi, còn định ngăn tài lộ của ta, không cho trà sảnh làm ăn? Hắn muốn gây sự?
- Chúng ta cũng không biết, mới đầu là Mạc Tam Sơn điện chủ đặt một bao gian, đến sau, Mạc Tam Sơn điện chủ rời đi, Mộ Dung Lục Quang lại một mực ngồi lỳ trong đó không ra, còn không cho người của chúng ta tới gần! Hắn nói thế nào cũng là đại sư huynh Thiên Lang Tông, chúng ta không làm gì được!
Tên thuộc hạ cười khổ nói.
Vương Khả sầm mặt lại:
- Ngăn tài lộ khác gì giết cha giết mẹ! Mộ Dung Lục Quang, ngươi quá phận, không ngờ lại dẫn người ngăn ta làm sinh ý? Đi, dẫn ta tới đó!
- Vâng!
Tên thuộc hạ cung kính nói.
Cứ thế, ba người từ thang máy đi xuống đến bên ngoài sảnh trà lầu một, nhưng lúc này, đệ tử Thiên Lang Tông ở trà sảnh sớm đã được Mộ Dung Lục Quang phái lên tầng đỉnh.
- Hả? Vừa rồi còn ngồi đầy ở đây, sao giờ lại vắng tanh thế này? Gia chủ, ta không nói láo, ta nói thật!
Tên thuộc hạ kia hốt hoảng trình bày.
- Không sao!
Vương Khả khẽ gật đầu một cái.
Đối với thuộc hạ của mình, Vương Khả đương nhiên tin tưởng.
Ba người tiến vào trà sảnh, đi đến chỗ quầy bar. Tên thuộc hạ kia lập tức tiến lại hỏi dò nhân viên trong sảnh.
- Gia chủ, hỏi rõ rồi, vừa rồi bọn họ còn ở đây, nhưng đột nhiên lại đi đâu hết cả, chẳng qua, Mộ Dung Lục Quang và mấy tên sư đệ vẫn ở trong bao gian đằng kia!
Tên thuộc hạ giải thích nói.
- Vương Khả, Mộ Dung Lục Quang này thật đúng là biết gây sự? Hắn chờ trong bao gian chẳng phải là đang đợi ngươi đến đàm phán?
Trương Chính Đạo châm dầu vào lửa nói.
Vương Khả nhắm mắt lại, nhíu mày trầm tư một lúc lâu, Mộ Dung Lục Quang trước là dẫn người ngăn sinh ý của ta, sau đó lại rút người đi?
- Chẳng lẽ, Mộ Dung Lục Quang thấy sinh ý này của ta làm thành công, cũng muốn tới phân một chén canh?
Thần sắc Vương Khả không khỏi hiện lên vẻ cổ quái.
- Mộ Dung Lục Quang đỏ mắt với sinh ý của ngươi? Muốn đoạt sinh ý bán bảo hiểm?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Nói nhảm, không lẽ còn định đoạt trà sảnh này!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Mộ Dung Lục Quang đúng là lòng dạ thâm độc, mẹ nó, Vương Khả đã sắp cho ta làm tổng giám đốc, hắn còn định tới đoạt sinh ý của chúng ta? Đi, chúng ta bồi hắn náo, náo lớn rồi, sau đó mời tông chủ đi ra làm chủ!
Trương Chính Đạo nổi giận đùng đùng nói.
Chuyện này liên quan trực tiếp đến thu nhập sau này của hắn, chỉ riêng lần họp báo giới thiệu sản phẩm lần này, bản thân hắn đã kiếm đươc năm vạn cân linh thạch, sau này đi theo Vương Khả kiếm tiền, khẳng định còn có không ít chỗ tốt, giờ lại có người đến đoạt? Như vậy sao được?
- Một ly sinh tố dưa hấu ướp đá lạnh!
Vương Khả vung tay lên.
Lập tức, thuộc hạ nơi quầy bar bưng tới đồ uống.
Vương Khả bưng lên ly sinh tố dưa hấu, rảo bước tiến về phía bao gian. Trương Chính Đạo nói không sai, việc này không thể sợ, mẹ nó chứ, thấy ta kiếm tiền liền đỏ mắt? Còn muốn trích quả đào? Đùa gì vậy? Ta cũng là người có chỗ dựa chứ bộ.
- Cũng cho ta một ly!
Trương Chính Đạo hỏi muốn một ly tương tự.
Hai người đến trước cửa bao gian.
Đông đông đông!
Trương Chính Đạo gõ cửa.
Trong bao gian.
Mộ Dung Lục Quang dẫn người toàn lực thúc giục Dẫn Đạo Kỳ.
Oanh!
Trận cự chiến lần này, hiển nhiên tất cả mọi người đều đã dốc hết toàn lực, uy lực Dẫn Đạo Kỳ được thúc giục đến mức lớn nhất.
- Đại sư huynh, chúng ta thúc giục thế này, liệu uy lực có lớn quá không?
Một tên sư đệ lo lắng hỏi.
- Không sao đâu, chỉ cần bắt được Đồng An An, uy lực có lớn hơn nữa cũng không hề gì!
Mộ Dung Lục Quang trầm giọng nói.
- Ta không lo lắng Đồng An An, ta lo lắng Vương Khả, Vương Khả cũng đang ở văn phòng tầng đỉnh, liệu có sẽ vì uy lực Định Quang Kính quá lớn mà bị trọng thương? Vạn nhất Vương Khả bị thương, chúng ta không dễ ăn nói với tông chủ?
Tên sư đệ kia vẫn không thôi lo lắng.
Thần sắc Mộ Dung Lục Quang không giấu được vẻ phức tạp.
- Đại sư huynh, vạn nhất bởi vì uy lực chúng ta thúc giục ra quá lớn, khiến cho Vương Khả chết ở văn phòng, vậy phải làm sao?
Tên sư đệ kia lần nữa lo lắng hỏi.
Tròng mắt Mộ Dung Lục Quang đảo quanh, sắc mặt biến ảo bất định. Vương Khả sẽ chết? Mộ Dung Lục Quang không để ý Vương Khả sống chết, nhưng, hắn để ý Trần Thiên Nguyên quay đầu truy cứu, đến khi đó phải nên giải thích thế nào?
- Hết thảy mọi chuyện đều là do Mạc điện chủ sắp đặt, xảy ra chuyện gì, Mạc điện chủ chịu trách nhiệm! Chúng ta chỉ cần bắt được Đồng An An!
Cuối cùng Mộ Dung Lục Quang cắn răng nói.
Chúng sư đệ trầm mặc một lúc, song rốt cục vẫn không ai phản bác.
Đông đông đông!
Giữa lúc chúng nhân toàn lực thúc giục Dẫn Đạo Kỳ, cửa bao gian bị gõ vang.
Hoa!
Trương Chính Đạo trực tiếp kéo ra cửa bao gian, lập tức, Vương Khả xuất hiện trước mặt đám người Mộ Dung Lục Quang.
- Vương Khả?
Đám đông bên trong cả kinh kêu lên.
Vương Khả không phải đang ở trong văn phòng tầng đỉnh ư? Sao lại, sao lại... ?
Vương Khả nhấp một ngụm nước sinh tố, nghênh ngang bước vào, Trương Chính Đạo ở sau lưng cũng bưng một ly sinh tố, theo sát ngay sau.