Bất Diệt Thần Vương

Chương 264: Ngươi nằm mơ …. !




Mau lập tức rời đi, bằng không, đừng trách ta không khách khí!

Trương Thần Hư trầm giọng nói.

- Không được! Tránh ra!

- Không được phép tiến vào!

Oanh!

Đội ngũ hai phe phát sinh xung đột.

Bên trong văn phòng Vương Khả.

Uy lực Định Quang Kính đột nhiên tăng vọt, khiến cho Trương Ly Nhi dù nắm trong tay Kim Ô Lệnh cũng bị áp chế.

A!

Một tiếng hét thảm vang lên, trên người Trương Ly Nhi bùng lên hỏa diễm, tưởng như sắp đốt sạch quần áo đang mặc.

- Hỗn đản, mau dừng lại, Định Quang Kính mau dừng lại! A, dòng điện, dòng điện này, !

Trương Ly Nhi kinh hô.

- Kim Ô Lệnh, cấp cấp như luật lệnh!

Trương Ly Nhi kêu to.

Ông!

Lập tức, Kim Ô Lệnh trong ngực Trương Ly Nhi nở rộ kim quang sáng chói, xông ra bên ngoài cơ thể, chiếu xạ tứ phương, đương cự lại với thanh quang từ Định Quang Kính.

Nhất thời, bên trong văn phòng, hai luồng thanh quang, kim quang xung kích lẫn nhau, lúc sáng lúc tối, rốt cục hai loại quang mang tựa hồ triệt tiêu lẫn nhau, khiến Trương Ly Nhi dễ chịu hơn phần nào.

Phần dễ chịu hơn là áp chế từ Định Quang Kính, còn phần vẫn không dễ chịu chính là Thiểm Điện thần tiên ở trên người, chúng cứ hệt như dây leo, quấn quanh khắp người Trương Ly Nhi, tựa hồ muốn ghìm chết, phanh thây xẻ thịt nàng.

Nhưng mà, Trương Ly Nhi là đại sư tỷ Kim Ô Tông, thực lực bản thân rất cường hoành, nào có chuyện dễ dàng bị áp chế vậy được.

Đùng đùng, lốp bốp!

Lập tức, dòng điện cực mạnh xông vào trong người Trương Ly Nhi, giật cho toàn thân Trương Ly Nhi co quắp không ngừng, rất là khó chịu.

- Trương Thần Hư, ngươi điếc rồi à, còn không mau đi vào, nhanh vào đây!

Trương Ly Nhi gầm rú.

Chỉ là, Trương Thần Hư ở bên ngoài căn bản không nghe được tiếng tỷ tỷ, vẫn cứ đang bận rộn xung đột với đệ tử Thiên Lang Tông.

- Mẹ nó, sao lại thế này? Ta chỉ muốn đi vào gõ ám côn mà thôi, sao lại thành trúng kế? Vương Khả? Tên vương bát đản nhà ngươi, còn không đi ra? Có gan thì ngươi đi ra đây!

Trương Ly Nhi quát.

Đáng tiếc, bốn phía trừ kim quang, thanh quang lấp lánh ra thì chỉ còn mỗi tiếng thiểm điện đùng đùng, Trương Ly Nhi bị mười một cây Thiểm Điện thần tiên kéo lên lơ lửng giữa hư không, đến mức không đạp sập cao ốc đều không được.

Tạo nghiệt! Sao lại thành như vậy?

Lão nương băng thanh ngọc khiết, hiền lương thục đức, ôn nhu thiện lương, sao lại gặp chuyện vô lý vậy được. Ta còn chưa bắt đầu gõ ám côn cơ mà!

A!

Trương Ly Nhi tức giận gầm lên.

Nhưng mà, gọi trời không ứng, kêu đất không linh, chẳng ai phản ứng lại với nàng. Thủy long đầu bị phá mở, nước bắn hết cả lên mặt lên người, sao mình lại xui xẻo thế này? Ta chỉ đến cầu tài, lại không muốn giết người, sao trừng phạt ta nặng vậy?

Ngay khi Trương Ly Nhi còn đang tức đến nổ phổi, đột nhiên nghe được một trận tiếng ù ù. Dù cho xung quanh toàn là tạp âm thiểm điện đùng đùng, Trương Ly Nhi vẫn phân biệt ra được tiếng kêu kỳ lạ này.

Trương Ly Nhi lập tức lần theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy nơi phát ra tiếng kêu là một tủ sách trong văn phòng.

Tủ sách kia đặt sát vách tường, nhìn qua không thấy có gì đặc thù, nhưng đúng lúc này, tủ sách bỗng nhiên tự động dời sang một bên, đằng sau hiện ra một cửa thang máy.

Trương Ly Nhi tròn mắt nhìn cửa thang máy kia, trong văn phòng có cơ quan, có thang máy thoát hiểm? Vì sao? Vì sao trước đó ta không biết?

- Trương Thần Hư, tên hỗn đản, sao trong bản vẽ của ngươi không có thang máy này? Đã dặn các ngươi dò la cao ốc Thần Vương cho thật kỹ, thế mà vẫn để lọt mật đạo?

Trương Ly Nhi phẫn hận kêu lên.

- Ta kiếm tiền kiếm tiền, không biết xài thế nào, ta tay trái một chiếc Nokia, tay phải Motorala... !

Trong thang máy truyền đến tiếng hát đắc ý của Vương Khả.

Keng!

Cửa thang máy mở ra, tiếng hát Vương Khả cũng theo đó im bặt mà dừng.

Trải qua trăm cay nghìn đắng, Vương Khả rốt cục đóng con dấu lên hết đống hợp đồng bảo hiểm kia.

Duỗi lưng vặn eo, thu dọn một lượt, trên mặt Vương Khả không giấu được vẻ hưng phấn.

Tiền, lần này kiếm bộn rồi, ha ha ha!

Trong tâm trạng vui vẻ, Vương Khả muốn lập tức giao trả hợp đồng bảo hiểm cho tất cả khách hàng, hoàn thành phân đoạn cuối cùng, thế là, hắn đắc chí ngồi lên thang máy bí ẩn kia, về lại văn phòng ở tầng đỉnh.

Ai mà ngờ được sau tủ sách lại có thông đạo bí ẩn? May mà ta chuẩn bị sẵn, ha ha!

Ôm theo tâm tình kích động, Vương Khả vừa hát vừa lên lầu.

Keng!

Cửa thang máy mở ra.

Nháy mắt đó, thanh quang, kim quang mãnh liệt bất thần hiện ra trong tầm mắt Vương Khả, tiếng thiểm điện lốp bốp nổ vang rền, lỗ tai Vương Khả ông ông cả lên..

- Chuyện gì thế này? Ta mới rời đi có một lúc, văn phòng sao lại thành hộp đêm rồi? Ca sảnh, nhảy disco? Đèn nhấp nháy? Chói mắt bỏ mẹ! Ai đang nhảy disco?

Vương Khả kinh hãi nói.

Lốp bốp, ầm ầm!

Tiếng nổ rầm rầm, ánh đèn nhấy nháy mãnh liệt khiến Vương Khả thoáng sửng sốt, khắc sau, hắn theo bản năng cảm giác được không đúng, biết gặp nguy hiểm, lập tức định bỏ chạy.

- Vương Khả!

Cách đó không xa, Trương Ly Nhi kêu to.

Lúc này Vương Khả mới dần làm quen được với ánh đèn, thấy rõ cảnh tượng trong văn phòng.

Quần áo trên người Trương Ly Nhi đã bị đốt hơn phân nửa, toàn thân bị trói chặt, dòng điện chạy quanh, nước máy bắn tứ tung.

Vương Khả há hốc mồm.

- Trương Ly Nhi, ngươi làm gì trong văn phòng ta?

Vương Khả kinh ngạc hỏi.

Trương Ly Nhi:

-... !

Còn không phải chuyện tốt ngươi làm? Thiết kế bẫy rập mai phục ta, còn giả bộ không biết?

- Vương Khả, ngươi không biết? Ta như vậy, còn không phải bị ngươi hại?

Trương Ly Nhi tức giận nói.

Dòng điện rẹt rẹt chạy quanh khiến toàn thân Trương Ly Nhi co giật không ngừng.

- À, ta biết rồi!

Vương Khả lập tức trừng to mắt.

- Ngươi biết, còn không mau qua đây thả ta ra!

Trương Ly Nhi gằn giọng nói.

- Đây là văn phòng của ta, ngươi lại len lén lẻn vào, quần áo hở hang, còn dùng ánh đèn tạo bầu không khí, chậc chậc …. chơi nước, buộc dây, kích điện? Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi không biết xấu hổ!

Vương Khả trừng mắt nói.

Trương Ly Nhi:

-... !

- Trước kia ta xem qua mấy bộ phim cũng kiểu kịch bản thế này, thư ký dụ hoặc giám đốc … đừng tưởng là ta không biết ngươi định quyến rũ ta?

Vương Khả trừng nhìn Trương Ly Nhi.

Dụ hoặc?

Dụ hoặc con mẹ ngươi! Trương Ly Nhi tức đến nổ phổi!