Bất Diệt Thần Vương

Chương 265: Ta rất yêu bạn gái, ta sẽ không bị ngươi cám dỗ! !




- Đừng tưởng ngươi dung mạo xinh đẹp, ngực lớn, lại dùng chiêu hardcore liền có thể dụ hoặc ta! Ngươi nằm mơ …. !

Vương Khả giận nói.

Ta nằm mơ …?

- Ngươi nói năng bậy bạ gì đấy?

Trương Ly Nhi giận mắng.

- Ta cho ngươi biết, ta có bạn gái rồi, ngươi dụ hoặc ta thế này cũng vô dụng thôi!

Vương Khả nuốt xuống một ngụm nước bọt, quát nói.

Trương Ly Nhi:

-... !

- Ta rất yêu bạn gái, ta sẽ không bị ngươi cám dỗ!

Vương Khả hừ lạnh.

Keng!

Vương Khả nhấn nút thang máy, lập tức, cửa thang máy đóng lại, tủ sách lần nữa di động, che lại thang máy ở đằng sau.

Trương Ly Nhi bị kéo lên giữa không trung, sững sốt không nói được nên lời.

Đi? Tên hỗn đản Vương Khả kia không ngờ lại đi? Mẹ nó, hắn đi lên đây là để cười nhạo ta?

Trong thang máy, Vương Khả hít sâu mấy hơi mới đè xuống tâm tình kích đãng trong lòng.

- U Nguyệt, ta vì ngươi mà thủ thân như ngọc! Ta không dễ dàng!

Vương Khả cảm thán xoa xoa máu mũi.

- Mũi này sao chịu đựng kém thế nhỉ?

- Liệu có phải là ta hiểu lầm? Ừ, chắc không đâu, trong văn phòng chỉ có một mình Trương Ly Nhi, nếu là người khác hại nàng, sao vừa rồi nàng không nói? Lại chỉ bắt ta đi qua thả nàng ra? Nhất định là nàng định dụ hoặc ta. Ăn mặc hở hang như vậy, cả người ướt đẫm, còn dùng dây trói lại? Sao nàng biết ta thích kiểu này? Ừm, nhất định là nàng đã len lén nghiên cứu qua sở thích cá nhân của ta! Nữ nhân quả nhiên đều có tâm kế! May mà ta định lực cứng cỏi, nếu không chắc đã phạm sai lầm!

Vương Khả không ngừng xoa xoa máu mũi, thẳng đến thang máy mang theo Vương Khả đi xuống lầu một.

Keng!

Từ trong một nhà kho bí ẩn, Vương Khả đi ra. Đảo quanh một lúc, sau đó đi đến đại sảnh lầu một.

- Gia chủ, ngươi, ngươi … sao lại chảy máu mũi?

Tiểu biểu muội tiến đến hỏi.

- Ta không sao, lát nữa là ổn thôi, đây là hợp đồng bảo hiểm, tất cả đều đã đóng dấu xong, ngươi phái người căn cứ số hợp đồng đưa đến tay từng khách hàng!

Vương Khả lấy ra xấp hợp đồng bảo hiểm, đưa cho tiểu biểu muội.

- Vâng!

Tiểu biểu muội gật đầu nói.

- Gia chủ, máu mũi ngươi vẫn đang chảy!

Tiểu biểu muội lo lắng nhắc nhở.

- Không sao, không sao đâu, ta đi rửa một cái là ổn thôi!

Vương Khả phất tay cáo biệt thuộc hạ.

- Gia chủ quả thực cực khổ, đều tại chúng ta vô năng, khiến gia chủ làm việc mệt đến mức chảy cả máu mũi, nhất định phải dặn người dưới càng cố gắng thêm, san sẻ gánh nặng cho gia chủ mới được!

Tiểu biểu muội ôm lấy xấp hợp đồng bảo hiểm rời đi.

Lúc Vương Khả đi xử lý mũi chảy máu, vừa khéo nhìn thấy Trương Chính Đạo vẻ mặt hoảng hốt đi tới.

Cao ốc Thần Vương, đại sảnh lầu một!

Vương Khả bịt lấy lỗ mũi chảy máu, nhìn Trương Chính Đạo thần sắc hốt hoảng, cúi đầu ủ rũ đi đến.

- Lỗ mũi ngươi sao thế?

Trương Chính Đạo ngạc nhiên nhìn Vương Khả hỏi.

- À, không có gì, chỉ là thấy chút chuyện không nên thấy thôi!

Vương Khả bịt lấy mũi nói.

- Hả?

- Thần sắc ngươi sao vậy? Cả người co giật, vẻ mặt hốt hoảng?

Vương Khả nghi hoặc hỏi.

- Cũng không cái gì, nghe được mấy thứ không nên nghe!

Trương Chính Đạo có chút buồn bực nói.

- Hả? Thứ không nên nghe? Không phải ngươi đi bán bảo hiểm ư? Sao lại thành thế này?

Vương Khả càng thêm khó hiểu.

- Đừng nói nữa!

Mặt mũi Trương Chính Đạo đầy vẻ chán chường.

- Làm sao? Không bán được? Ngươi đừng tìm đám chỉ mua một phần bảo hiểm, phải tìm khách vip! Bọn hắn có tiền, không để ý một phần này hai phần, chỉ cần bọn hắn vui vẻ, tiền xài ra như nước đều không nhíu mày lấy một lần!

Vương Khả khuyên nhủ.

Trương Chính Đạo liếc nhìn Vương Khả, thần tình đắng chát nói:

- Trong đám có tiền cũng có người xấu!

- Ý gì?

Vương Khả hỏi.

- Thì là nữ lang áo hồng kia, ngươi có nhớ nàng không?

Trương Chính Đạo lộ vẻ nghĩ lại mà vẫn sợ.

- Nhớ! Làm sao?

Vương Khả khó hiểu hỏi.

- Nàng, nàng không ngờ..., nàng lại là một tên biến thái, vừa nãy còn muốn để ta..., hừ, may mà ta thủ thân như ngọc, chạy được nhanh!

Trương Chính Đạo vẫn chưa thôi kinh hãi.

Vương Khả thoáng sửng sốt. Thủ thân như ngọc?

Ta vì U Nguyệt thủ thân như ngọc thì cũng thôi, làm sao ngươi cũng thủ thân như ngọc? Chuyện gì vậy?

- Ta chạy rồi, nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ, tìm đến mười tên mãnh nam cường tráng cùng vào trong phòng, ngươi không biết, ta ở ngoài cửa vẫn có thể nghe được, khó nghe lắm... !

Trương Chính Đạo kinh thán.

- Ngươi đứng ngoài cửa nghe lén? Chẳng lẽ ngươi đố kỵ? Vẻ mặt này! Bên trong rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Vương Khả hiếu kỳ nói.

- Đố kỵ cái rắm!

Trương Chính Đạo mắng.

- Hả? Nói lại ta nghe... !

Vương Khả lập tức hứng thú.

Trương Chính Đạo nhìn Vương Khả một cái, nét mặt thoáng co quắp, nhưng mà, chuyện này giấu ở trong lòng cũng khó chịu, thế là rốt cục hắn nhịn không được, kể lại một lần những gì nghe được cho Vương Khả.

Nghe xong Trương Chính Đạo thuật lại, nét mặt Vương Khả cũng không khỏi co quắp.

- Ngươi không bịa chuyện với ta đấy chứ?

Vương Khả cổ quái nói.

- Ta có thể thề với trời, không tin, ngươi đi theo ta, đứng ngoài tự thân nghe thử là biết!

Trương Chính Đạo lập tức gấp.

- Đừng, ta tin tưởng ngươi, rốt cuộc, lấy chuyện này gạt ta, đối với ngươi cũng chẳng lợi lộc gì, hơn nữa, với độ dày da mặt của ngươi, chuyện có thể kích thích được ngươi chắc cũng không nhiều!

Vương Khả lắc đầu.

- Thói đời ngày sau, ta thực sự không nghĩ tới, bây giờ đạo đức của danh môn chính phái Thập Vạn Đại Sơn lại rơi thấp đến mức này! Khó nghe, khó nghe!

Trương Chính Đạo cảm thán.

- Đánh rắm, thần tình kia của ngươi rõ ràng là ăn không được bồ đào nói bồ đào chua!"

Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo.

- Ngươi nói cái gì?

Trương Chính Đạo lập tức gấp.

- Ngươi muốn đi vào nhìn tận mắt xem xem, lại không có gan, đúng không? Ngươi ảo não vì mình không cách nào đi vào thấy tận mắt mới là thật, cho nên mới ủ rũ chán chường, đừng tưởng là ta không biết, khẩu vị Trương Chính Đạo ngươi tuyệt đối nặng hơn cả đám người bên trong!

Vương Khả châm biếm nói.

- Ngươi... !

Trương Chính Đạo trừng mắt gắt gỏng.

- Chẳng qua, nghe ngươi kể chuyện, chậc chậc, khẩu vị đúng là nặng thật, ta cũng tính là được mở mang kiến thức!

Vương Khả cảm thán nói.

- Làm sao? Ngươi cũng muốn vào xem?