Bất Diệt Thần Vương

Chương 261: Tê quá




- Ồ?

- Vậy nên, vừa rồi ta vào trong phòng vệ sinh, tháo vòi nước quan sát nửa ngày, cảm ứng tốc độ nước chảy, đã làm xong hết thảy chuẩn bị!

Đồng An An nói tiếp.

- Hết thảy chuẩn bị?

- Mở chiếc rương trên bàn ra, bên trong là pháp bảo đường chủ số ba giao cho ta.

Đồng An An nói.

- Thiểm Điện thần tiên (roi) ?

Thần sắc cả đám đầu trọc bỗng chốc nghiêm túc.

Lập tức, chiếc rương được mở ra, bên trong đặt mười một cây roi, tất cả đều trong suốt, đồng thời tựa hồ có một luồng hồ quang điện chạy ở bên trong.

- Một người một cây, cẩn thận chút! Trước luyện hóa đi! Đây là pháp bảo của cường giả Nguyên Anh Cảnh, rất khó luyện hoá, dễ bị phản phệ, cẩn thận chút!

Đồng An An cầm lấy cây thô nhất trong đó.

- Vâng!

Cả đám chia nhau cầm lên roi hồ quang điện trong rương.

Xì xì xì xì xì!

Tựa hồ có từng đạo từng đạo dòng điện tràn vào trong người chúng nhân.

- A!

Một tên đầu trọc bị điện giật giãy nãy, phát ra một tiếng kêu sợ hãi.

- Nhỏ giọng chút, kêu cái gì? Ngao, ngao …!

Đồng An An cũng bị hồ quang điện trong Thiểm Điện thần tiên giật cho một cái.

- Úc úc!

- Ngao ngao!

-

A ô!

- Đau đau, đau đau!

- Nha, nha, tê quá!

Đồng An An và mười tên đầu trọc bị Thiểm Điện thần tiên kích cho cả người phát run.

Ngoài phòng, Trương Chính Đạo lặng lẽ ép tai vào vách cửa.

Trương Chính Đạo nghe không rõ tiếng bọn họ nhỏ giọng nói chuyện, nhưng lại nghe được tiếng bọn họ kinh hô.

- Đau đau đau đau!

- Tê tê, tê quá!

- Ngao!

- Roi này giật kinh quá!

- Ta chịu không được, chịu không được, để ta thử cây khác!

- Cây này giật ghê lắm, a úc, tê thật, mẹ nó, ta cũng không chịu được!

Ngoài cửa, Trương Chính Đạo há hốc mồm, mắt trợn trừng nhìn cửa phòng.

- Các ngươi làm trò gì đấy? Roi da mà cũng tê được? Khó hiểu thật?

Trương Chính Đạo nghi hoặc lẩm bẩm.

Lỗ tai tiếp tục dán lên cửa, nghe tiếng kêu mơ mơ hồ hồ bên trong. Còn có tiếng nước chảy ào ào.

- Ta thả vòi nước xuống, sau đó tháo nước ra, lấy Thiểm Điện thần tiên của ta làm chủ, các ngươi làm phụ, cùng theo ta, đi!

Đồng An An hạ giọng nói.

Xì xì xì xì xì!

Cả đám thúc giục Thiểm Điện thần tiên, chỉ thấy, Thiểm Điện thần tiên đột nhiên biến dài, tùy theo Đồng An An dẫn động, nháy mắt đã len lỏi vào trong đường ống nước.

Hô!

Mười một cây Thiểm Điện thần tiên sáng ngời cứ vậy len lỏi chui rúc trong ống nước, dưới sự điều khiển của ý niệm Đồng An An, men theo lộ tuyến đường ống tiến thẳng đến văn phòng Vương Khả ở tầng cao nhất.

- Sắp đến rồi, Thiểm Điện thần tiên đã cảm ứng được vòi nước trong văn phòng Vương Khả, nghe cho kỹ, đợi lát nữa ta hạ lệnh một tiếng, tất cả Thiểm Điện thần tiên đồng loạt phá tan vòi nước, tiến vào quấn lấy Vương Khả, phanh thây xẻ thịt hắn! Giết Vương Khả!

Đồng An An thấp giọng nói.

- Vâng!

Cảm đám ứng tiếng.

Ngao ngao ngao!

Mười người bị hồ quang điện trong Thiểm Điện thần tiên, pháp bảo vốn dành cho Nguyên Anh Cảnh phản phệ, giật đến độ cả người phát run, nhưng nghĩ đến sắp giết được Vương Khả, ai nấy đều không thèm để ý.

Hết thảy đều nằm trong tính toán, chờ đợi đàn chủ ra lệnh!

…..

Cao ốc Thần Vương, tầng đỉnh!

Trương Ly Nhi dẫn theo đám đệ tử Kim Ô Tông đi lên tầng đỉnh.

Lúc này, bên ngoài phòng làm việc Vương Khả còn có hai tên đệ tử canh chừng, nhìn thấy Trương Ly Nhi đi đến, đang định hành lễ, lại bị Trương Ly Nhi ngăn cản.

- Đại sư tỷ, hình như văn phòng Vương Khả có trận pháp ngăn cách với bên ngoài, chúng ta không nghe được thanh âm bên trong, nhưng chúng ta đã tận mắt nhìn thấy Vương Khả đi vào!

Một tên đệ tử Kim Ô Tông cung kính nói.

- Một mình?

Trương Ly Nhi hỏi.

- Một mình!

Cả hai tên đệ tử Kim Ô Tông đều gật đầu xác nhận.

- Làm tốt lắm!

Trong mắt Trương Ly Nhi chớp qua vẻ mãn ý.

- Tỷ, chúng ta nhanh đi vào gõ ám côn thôi.

Trương Thần Hư mong đợi nói.

Trương Ly Nhi lắc đầu:

- Gõ ám côn thì dễ, nhưng ép hết sạch tiền trên người Vương Khả thì không dễ, tiến vào không phải một lúc là xong ngay được, có thể phải mất một đoạn thời gian rất dài!

- Hả? Thế... !

Trương Thần Hư lo lắng nói.

- Không sap, một mình ta đi vào là được rồi, các ngươi canh giữ ở bên ngoài, không cho bất cứ kẻ nào quấy nhiễu!

Trương Ly Nhi dặn dò nói.

- Nhưng mà... !

- Không nhưng nhị gì cả, lấy năng lực của ta còn không đối phó được Vương Khả? Yên tâm, ta sẽ ép sạch sẽ tiền trên người hắn, các ngươi ở ngoài này nhất định phải trụ vững trước bất cứ áp lực nào, rốt cuộc các ngươi đang danh chính ngôn thuận là bảo an của cao ốc Thần Vương, có thể cự tuyệt người khác tiến vào!

Trương Ly Nhi phân phó nói.

- Được rồi, tỷ, ngươi yên tâm, dù bất luận là ai đi đến, ta đều nói Vương Khả dặn không được quấy rầy!

Trương Thần Hư gật đầu nói.

- Tốt lắm, ha ha, chờ ta gõ ám côn Vương Khả xong, cầm theo khoản tiền kia, chúng ta liền về Kim Ô Tông, sau đó cũng đứng ra bán bảo hiểm! Ha ha ha!

Trương Ly Nhi hưng phấn cười nói.

Trong lúc cười. Trương Ly Nhi đẩy cửa phòng làm việc Vương Khả. Nhấc chân bước thẳng vào.

Cửa phòng làm việc Vương Khả không có vật dùng đặc thù nào ngăn cản cả, trước lối vào chỉ đặt một bức bình phong, chắn không người ngoài nhìn thấy cảnh vật bên trong.

Tiến vào văn phòng Vương Khả, Trương Ly Nhi lập tức đóng kín cửa, ở bên ngoài, đám người Trương Thần Hư cũng tản ra, chặn quanh bốn phía văn phòng Vương Khả, không cho bất cứ kẻ nào tới gần.

Trương Ly Nhi vừa bước vào liền khẽ nhướng mày, vừa nãy tiếng đóng cửa hơi lớn, liệu có bị Vương Khả phát hiện? Nhưng sao trong này lại không nghe tiếng Vương Khả?

- Ồ?

Trương Ly Nhi khẽ thốt lên kinh ngạc.

Bước qua bình phong, văn phòng rộng rãi hiện lên trong tầm mắt.

Rèm cửa bốn phía đều được kéo xuống, khiến người bên ngoài không cách nào nhìn thấy được bên trong, nơi này đặt một chiếc bàn đọc sách khá là, bài trí tương đối xa hoa, một bên còn có phòng vệ sinh, vách tường tứ phía đều là tủ sách, trên đó chất đầy thư tịch.

Toàn bộ nơi này đều rất bình thường, điều duy nhất không bình thường chính là thiếu mất một người, Vương Khả!

- Vương Khả đâu? Chẳng phải nói Vương Khả đã đi vào? Nhưng người đâu?