- Đại sư huynh, Mạc điện chủ đã chờ từ lâu!
Một tên sư đệ đi tới bẩm báo nói.
- Hả?
Thần sắc Mộ Dung Lục Quang hơi nghiêm lại.
- Điện chủ đang chờ trong bao gian ở sảnh trà cao ốc Thần Vương, đại sư huynh, mời đi theo ta!
Tên sư đệ kia thấp giọng nói.
Mộ Dung Lục Quang khẽ gật đầu bước theo.
Rất nhanh, Mộ Dung Lục Quang đi tới trong sảnh trà, lúc này, trong sảnh trà đã ngồi đầy đệ tử Thiên Lang Tông. Thấy đại sư huynh đến, cả đám dồn dập đứng dậy.
Mộ Dung Lục Quang phất phất tay, ra hiệu mọi người không cần đa lễ, sau đó theo chân tên sư đệ kia tiến vào trong một bao gian.
Trên mặt bàn trong bao gian đặt sẵn một lá cờ nhỏ màu lam, xung quanh cờ nhỏ màu lam là sương mù cũng màu lam vờn quanh. Mạc Tam Sơn an vị ngay bên cạnh bàn.
- Mạc điện chủ?
Mộ Dung Lục Quang nhíu mày nói.
- Sao tới chậm thế, Vương Khả đang ở phòng làm việc trên tầng đỉnh!
Mạc Tam Sơn nhìn chằm chằm đoàn sương mù màu lam trước mắt nói.
- Hả?
- Vẫn chưa tìm được Đồng An An?
Mạc Tam Sơn ngước nhìn Mộ Dung Lục Quang, cười nói.
- Ừ, ta đã tử tế dò qua gần như tất cả nam tử có hình thể tương tự Đồng An An, nhưng mà, vẫn không phát hiện!
Mộ Dung Lục Quang lắc đầu.
- Tính là ngươi có lòng, một mực ngồi trong sảnh đợi tất cả mọi người rời đi hết mới ra ngoài, chắc cũng kiểm tra kỹ hết cả?
Mạc Tam Sơn rất hài lòng với thái độ làm việc chăm chú của Mộ Dung Lục Quang.
Mộ Dung Lục Quang:
-... !
Vừa rồi ta toàn nhìn chằm chằm Trương Ly Nhi, làm gì có thời gian để ý những người khác? Chẳng qua, ngươi ném công lao lên đầu ta, ta cũng không ý kiến.
- Chúng ta nghĩ lầm một chuyện, chín tháng, đã chín tháng không gặp Đồng An An, hắn còn vẫn giữ hình thể như trước ư?
Mạc Tam Sơn lắc đầu.
- Ý ngươi là, Đồng An An giảm cân?
Mộ Dung Lục Quang kinh ngạc nói.
- Không chắc, nhưng, điều này chứng tỏ hắn ngụy trang rất tốt, đến nỗi nhiều người như vậy đều không phát hiện ra được!
Mạc Tam Sơn hít sâu một hơi, cảm thán nói.
- Đồng An An tới thật?
Thần tình Mộ Dung Lục Quang chuyển vẻ nghiêm túc.
- Đến rồi, mang theo mười tên thuộc hạ Kim Đan Cảnh. Đám thuộc hạ đều có mặt, hắn chắc cũng đến, hơn nữa, còn lẫn trong đám đông kia!
Hai mắt Mạc Tam Sơn nhắm lại, chậm rãi nói.
- Vậy, vậy … sao vừa rồi ngươi không nói cho tông chủ?
Mộ Dung Lục Quang lo lắng hỏi.
Mạc Tam Sơn lắc đầu:
- Ta sợ đánh rắn động cỏ, thế nên mới không vọng động!
- Nhưng mà, lúc nãy Đồng An An lẫn trong đại sảnh, ngươi không bắt lại, giờ ngươi đều đi sạch cả rồi!
Mộ Dung Lục Quang nôn nóng nói.
Mạc Tam Sơn lắc đầu:
- Không đâu, hắn muốn giết Vương Khả, nhất định sẽ ra tay rồi mới đi, đây không chỉ là ân oán cá nhân của Đồng An An mà còn liên lụy đến mâu thuẫn trong nội bộ ma giáo, dính dáng đến đánh cờ giữa Ma Tôn và mấy vị đường chủ! Cho nên, Đồng An An nhất định sẽ động thủ!
- Hả?
- Vương Khả tới phòng làm việc trên tầng đỉnh? Đó chính là thời cơ tốt nhất cho Đồng An An hạ thủ, nếu ta đoán không sai, lúc này, Đồng An An hẳn sẽ hạ sát thủ với Vương Khả!
Mạc Tam Sơn híp mắt nói.
- Tầng đỉnh, văn phòng Vương Khả?
Mộ Dung Lục Quang nhướng mắt nói.
- Không sai, hết thảy vẫn đang nằm trong kế hoạch của ta, vậy nên, đoạn thời gian trước ta đã động chút tay chân trong văn phòng trên tầng đỉnh, để tiện triệt để tóm được Đồng An An!
Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.
- Ngươi động tay động chân trong văn phòng của Vương Khả? Ta hiểu rồi, đoạn thời gian trước Vương Khả sai Thiết Lưu Vân dẫn người đi điều tra, nói thường xuyên có bóng người lặng lẽ chui vào cao ốc Thần Vương, đáng tiếc, một mực chưa bắt được là ai, thì ra là ngươi?
Mộ Dung Lục Quang thất kinh nói.
- Đều là vì bắt Đồng An An, ta nghĩ, Vương Khả hẳn sẽ thông cảm!
Mạc Tam Sơn cười nói.
Sắc mặt Mộ Dung Lục Quang không khỏi biến ảo, song cuối cùng vẫn không vì an nguy của Vương Khả mà lên tiếng quở trách.
- Mạc điện chủ, ngươi động tay động chân những gì?
Mộ Dung Lục Quang hiếu kỳ hỏi.
- Ta bố trí một trận pháp trong văn phòng Vương Khả, trận pháp này vô cùng bí ẩn, lấy năng lực Vương Khả thì rất khó phát giác ra được. Đồng thời, ta còn mượn “Định Quang Kính” từ chỗ tông chủ, bố trí vào trong trận pháp! Chỉ cần văn phòng Vương Khả có khí tức cường đại xuất hiện, lập tức sẽ bị trận pháp của ta phát giác, đến lúc đó, ngươi thông qua Dẫn Đạo Kỳ của Định Quang Kính trên trung tâm điều khiển trận pháp đặt trên bàn này, liền có thể thúc giục trận pháp, dùng Định Quang Kính định trụ người bên trong, khiến bọn hắn không động đậy được, sau đó, chúng ta lên lầu, trực tiếp bắt người!
Mạc Tam Sơn giải thích nói.
- Định Quang Kính, Dẫn Đạo Kỳ?
Mộ Dung Lục Quang thần sắc cổ quái nhìn lá cờ nhỏ màu lam đặt trên bàn.
- Tiếp sau đây, chỉ cần ngồi chờ là được, ngươi tới điều khiển Định Quang Kính Dẫn Đạo Kỳ, một khi cờ này rung động, lập tức thúc giục, vậy là xong!
Mạc Tam Sơn đưa lá cờ nhỏ cho Mộ Dung Lục Quang.
Mộ Dung Lục Quang tiếp lấy lá cờ, thần tình cổ quái hỏi:
- Vậy còn ngươi?
- Ta ra ngoài nhìn xem, phòng ngừa xảy ra bất trắc, dù khi ấy Đồng An An cảnh giác, phá cửa sổ chạy ra, ta cũng sớm chờ bên ngoài, khiến hắn tự chui đầu vào lưới!
Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.
- Được, được lắm!
Mộ Dung Lục Quang gật đầu không ngừng.
Ngồi trong sảnh trà, Mộ Dung Lục Quang và đám sư đệ bảo vệ lá cờ nhỏ.
….
Phòng trọ Đồng An An.
Mười tên thuộc hạ đầu trọc đều đã có mặt.
- Các ngươi đi ra làm gì? Vừa nãy mới nói hai câu đã chạy?
Đồng An An trừng nhìn đám thuộc hạ.
Cả mười tên ngơ ngác nhìn nhau, chạy? Làm gì có, ta vừa tới, không lẽ đàn chủ nói người nào khác.
- Thôi được rồi, ta dặn lại một lần nữa kế hoạch động thủ!
Đồng An An trầm giọng nói.
- Vâng!
- Ta nghiên cứu qua bản vẽ cao ốc Thần Vương, phát hiện, nước máy trong tất cả gian phòng cùng được dẫn chung thông qua một đường ống nước, cũng tức là, chúng ta muốn thần không biết quỷ không hay vươn xúc tu vào trong văn phòng Vương Khả, như vậy chỉ có một cách, đó chính là thông qua đường ống nước!
Đồng An An trầm giọng nói.