Trương Thần Hư ngơ ngác nói.
- Đánh rắm, tiền của cha chứ đâu phải tiền của ta, tiền trong túi tên Vương Khả kia là của ta! Sao giống nhau được? Nhìn ngươi xem, chỉ biết ăn bám, lại nhìn Vương Khả người ta kia, ngươi mà có được nửa phần bản sự kiếm tiền như hắn, ta cần gì phải tính tính toán toán?
Trương Ly Nhi trừng mắt nói.
- Ta? Ta... !
Nét mặt Trương Thần Hư lúc xanh lúc tím.
- Vương Khả đâu?
Trương Ly Nhi trầm giọng hỏi.
- Vừa rồi một tên sư đệ báo lại, Vương Khả cầm theo toàn bộ hợp đồng, vòng tay trữ vật chứ tiền đi lên văn phòng ở tầng cao nhất!
Trương Thần Hư trịnh trọng nói.
- Đi lên văn phòng ở tầng cao nhất? Một mình?
Tròng mắt Trương Ly Nhi sáng rực lên.
- Đúng vậy! Nhìn có vẻ thần bí lắm!
Trương Thần Hư giải thích nói.
- Đi, đi thực hiện chức trách bảo an của các ngươi, phong lại tầng cao nhất, ta đi gõ ám côn Vương Khả, số tiền kia đều là của ta! Ha ha, đi!
Trương Ly Nhi kích động nói.
- Được rồi!
Trương Thần Hư gật đầu.
Lúc này đệ tử Kim Ô Tông đều là bảo an cho cao ốc Thần Vương, hành động tự nhiên vô cùng thuận tiện, đi qua đâu, rất ít có người tra hỏi, đặc biệt hiện tại trong cao ốc Thần Vương đang trú ngụ rất nhiều tu giả, đám thuộc hạ của Vương Khả bận đến chân không chạm đất, hơi đâu để ý đám bảo an kia? Nhân viên an ninh có chức trách tuần tra các nơi, tới tầng đỉnh cũng dẫn lên chú ý gì lớn.
Thang máy cao ốc Thần Vương tự nhiên là do linh thạch khu động, loại công cụ lên xuống đơn giản kiểu này, đối các Luyện Khí Sư các đại tiên trấn mà nói thì quả thực dễ dàng như bỡn.
Lúc này trong thang máy chỉ có hai người là Vương Khả và Trương Chính Đạo.
- Năm vạn cân linh thạch? Ý ngươi là, lần này ta có thể được trích hoa hồng năm vạn cân linh thạch? Vương Khả, từ lúc nào mà ngươi hào phóng thế?
Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
Năm vạn cân, đã bao giờ trong túi Trương Chính Đạo có được nhiều tiền vậy đâu? Ngày xưa trộm mộ cũng chưa từng phát tài đến thế. Hạnh phúc tới quá đột nhiên, đến nỗi tận lúc này đầu óc Trương Chính Đạo vẫn cứ ngất ngây, có chút không dám tin tưởng.
- Vương Khả làm việc trước nay luôn công chính, nên đưa, ta đưa không thiếu nửa phần, không nên đưa, một phần ta cũng không đưa! Trương Chính Đạo, ngươi nói xem, ta còn keo kiệt nữa không?
Vương Khả vỗ vỗ vai Trương Chính Đạo nói.
- Không keo kiệt, không keo kiệt, ha ha ha, đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi hào phóng như vậy!
Trương Chính Đạo kích động nói.
- Làm cho tốt, sau này kéo tới càng nhiều khách hàng, phần trăm hoa hồng sẽ càng nhiều!
Vương Khả cười nói.
- Được, được,...., đợi đã, phần trăm hoa hồng? Lần trước ngươi nói với ta, phần trăm hoa hồng là 0,5%, lần này, ta cầm năm vạn cân tiền hoa hồng, vậy chẳng phải ngươi kiếm lời một ngàn vạn cân linh thạch?
Tròng mắt Trương Chính Đạo đột nhiên trợn tròn như chuông đồng.
Trương Chính Đạo biết rõ lần này Vương Khả khẳng định kiếm được không ít tiền, nhưng không ngờ lại khoa trương đến thế, một ngàn vạn cân linh thạch? Một ngàn vạn cân?
Toàn bộ gia sản của một đại lão Nguyên Anh Cảnh bình thường cũng không khả năng nhiều vậy được! Thế mà chỉ trong một buổi sáng ngươi đã vét được ngần ấy?
- Còn phải đặt trong quỹ bảo hiểm, sau này dùng để thanh toán tiền bồi thường, nào có nhiều vậy được, ta chỉ kiếm chút tiền khổ cực mà thôi! Không sung sướng như ngươi tưởng tượng đâu!
Vương Khả lắc đầu.
- Đánh rắm, tiền vào trong túi ngươi rồi còn có lúc nôn ra? Ngươi lừa gạt người khác thì cũng thôi, còn định gạt ta, không có cửa đâu!
Trương Chính Đạo trừng mắt không tin.
Vương Khả sững sốt, giờ Trương Chính Đạo biến khôn ra rồi?
- Vương Khả, lần này người đều là do ta kéo tới, tất cả mọi người đều là ta kéo tới, ngươi nhìn xem, ta giúp ngươi kiếm lời nhiều như vậy, ngươi lại chỉ cho ta ngần này? Một cọng lông trên chín con trâu? Có phải hơi quá đáng rồi không?
Trương Chính Đạo kêu lên.
- Một cọng lông trên chín con trâu? Ngươi gọi năm vạn cân linh thạch là cọng lông? Không muốn thì thôi!
Vương Khả lắc đầu.
- Đừng, đừng, ta muốn, ta muốn! Xem như vừa rồi ta chưa nói gì!
Trương Chính Đạo lập tức nhận lầm.
- Ai, Trương Chính Đạo, ngươi chỉ thấy được chuyện mình làm, nhưng ngươi có thấy chuyện người khác làm không? Ngươi chỉ đưa đi mấy tấm thiếp mời, làm nghiệp vụ chân chạy mà thôi, hai mươi ngày kiếm lời năm vạn cân linh thạch, ngươi đi đâu tìm được chuyện tốt như thế?
Vương Khả lắc đầu.
- Ta, ta còn kiêm chức bảo an!
Trương Chính Đạo tranh biện nói.
- Năm vạn cân linh thạch còn chưa đủ? Ngươi làm chút chuyện thế thôi, còn không biết xấu hổ đòi hỏi? Lần này dưới tay ta có nhiều thuộc hạ như vậy, chẳng lẽ bọn họ đều không làm gì? Có ai trong bọn họ được phần trăm hoa hồng cao như ngươi không? Tự ngươi ngẫm nghĩ mà xem, nhiều người như vậy, nhiều cái mồm há ra như vậy, đằng sau bọn họ còn là gia đình người thân, thu nhập của bọn họ đều không nhiều bằng ngươi, ngươi còn mặt mũi đòi hỏi?
Vương Khả khinh bỉ nói.
- Nhưng mà, nhưng mà... !
- Không sai, ngươi đúng là đi đưa thiếp mời, mời tới ba ngàn người, nhưng là, từ đầu tới đuôi chẳng phải đều do ta sắp đặt? Không có mấy người sư tôn trấn trường diện, người khác sẽ tin tưởng chúng ta? Không có diễn thuyết xúc động tâm can của ta hôm nay, khách hàng sẽ cam tâm tình nguyện mua bảo hiểm? Còn cả kiến tạo cao ốc Thần Vương này nữa, những thứ đó đều không cần tiền? Ngươi làm chút chuyện cỏn con, kiếm lời nhiều thế rồi, đấy còn là ta nể tình nhiều năm thân quen, ngươi lại không biết xấu hổ đòi thêm càng nhiều? Mặt mũi ngươi đâu? Lương tâm ngươi đâu?
Vương Khả chất vấn.
Trương Chính Đạo:
-... !
Lời như thế mà Vương Khả ngươi cũng nói ra được? Ta đã đủ không biết xấu hổ, nhưng so với ngươi, đến cả cái rắm đều không xứng! Độ dày da mặt ngươi rốt cục luyện thành bằng cách nào?
- Nhưng mà, 0,5% phần trăm có hơi ít! Có thể tăng chút được không?
Trương Chính Đạo hỏi.
- Ngươi, không biết kiếm tiền gian khổ, chỉ thấy ta ăn thịt, lại không thấy ta bị đánh! Ngươi biết ta kiếm tiền khốn khó cỡ nào không?
Mặt Vương Khả đen lại, trầm giọng nói.
Trương Chính Đạo:
-... !
Mẹ nó, kiếm tiền kiểu này của ngươi thì có gì là khó? Nói thế, mấy năm qua ta không vét được tiền thì tính là cái gì?