Giờ dù mình có rời đi từ cửa đông thì cũng vô dụng, thư pháp treo lên, ai nấy đều cho rằng mình toàn lực ủng hộ Vương Khả.
- Chữ ta viết, trả lại cho ta!
Mộ Dung Lục Quang trầm giọng nói.
- Đó là vật của ta, đại sư huynh, không lẽ ngươi định cướp?
Vương Khả trừng mắt nhìn lại.
Mộ Dung Lục Quang:
- Được, được lắm, ta không đi cửa đông, nhưng, giữa thanh niên bạch nhất thế này, ngươi không được treo lên!
Thư pháp của mình vừa treo lên, vậy chẳng phải biến tướng khuyên nhủ đệ tử Thiên Lang Tông cũng mua bảo hiểm? Đặc biệt hôm nay bên ngoài còn tới nhiều sư đệ như vậy.
- Được!
Vương Khả cười gật đầu.
Mộ Dung Lục Quang lần nữa ẩn vào trong đám đông.
Lúc này, ở hướng cửa đông, nữ lang áo hồng Đồng An An đi tới lối ra vào.
- Vị tiền bối này, mời xốc lên mũ trùm đầu, lộ ra dung mạo, để chúng ta xác minh thân phận, sẽ có một phần quà lưu niệm tinh mỹ đưa tặng!
Nhân viên công tác từ tốn nói.
- Ta không cần quà lưu niệm!
Đồng An An ép thấp giọng nói.
- Vậy không được, quản lý đã dặn qua, vừa rồi ngài đứng lên phát biểu, nói chuyện rất tốt, chúng ta nhất định phải đăng ký, sau đó gửi quà, bằng không, ta phải bị trừ tiền lương!
Tên nhân viên công tác kia lo lắng nói.
Bởi vì mình bị Vương Khả điểm danh, phối hợp Vương Khả? Cho nên, bị trọng điểm cảm tạ?
- Không cần, ta không cần!
Đồng An An nôn nóng muốn xông ra ngoài.
- Quản lý, mau tới, mau tới! Hắn muốn bỏ chạy!
Tên nhân viên công tác kia hớt hải kéo lấy Đồng An An, miệng hô lên.
Đồng An An:
-... !
Tiếng hô vừa ra, sẽ có bao nhiêu ánh mắt quăng tới? Ngươi muốn làm gì? Tạo nghiệt!
Đồng An An quay đầu, về lại trong đại sảnh.
Còn về ám sát Vương Khả, giờ làm sao được? Nhất định phải tìm chỗ nào đó không người mới có thể ra tay. Cửa đông đi không nổi, phải đi cửa nam.
Cửa nam không ít người, hơn trăm tủ quầy, chắc phải mất một khoảng thời gian mới đến lượt mình, nhưng mà, cửa nam cũng bắt đăng ký thân phận, đến lúc đó phải làm thế nào?
Chỉ còn lại cửa tây.
Cửa tây là chuyên khu dành cho khách vip? Muốn làm gì cũng được. Nhưng, nhất định phải mua mười phần bảo hiểm trở lên mới có thể đi ra?
- Mẹ nó... !
Trong lòng Đồng An An lại chửi đổng mười vạn lần.
Trong phiền muộn, Đồng An An ngồi thẫn thờ một lúc trong đại sảnh.
Nhìn người trong đại sảnh càng lúc càng vắng, bản thân không thể đợi đến cuối cùng, đợi người ta đi hết còn trơ ra đó làm gì? Đồng An An đau đầu không thôi, cuối cùng đành phải cất bước tiến về phía chuyên khu dành cho khách vip ở cửa tây.
- Vương Khả, tên vương bát đản, chín tháng qua thật vất vả mới tích được ít tiền, chẳng lẽ lần này đều ném hết xuống sông xuống biển? Mẹ nó chứ, tí nữa lão tử giết chết ngươi!
Đồng An An gạt đi nước mắt, trong lòng ngấm ngầm mắng chửi.
Lúc này, mấy tên đầu hói đi tới.
- Đàn chủ, ta không mang đủ tiền, cho ta mượn chút!
- Ta cũng vậy, cửa nam, cửa đông đều bắt đăng ký thân phận, chúng ta đành phải đi cửa tây dành cho khách vip, ta không đủ tiền!
- Đàn chủ, ta cũng vậy, tối qua chơi mạt chược thua sạch, cho ta mượn chút!
Mấy tên đầu hói đi đến khiến Đồng An An vốn đã nghèo rớt mùng tơi lại càng thêm trời tuyết đổ mưa. Tạo nghiệt, đám ngu dốt này, đi ra ngoài đều không mang tiền? Dưới hàng trăm hàng ngàn con mắt nhìn trừng trừng thế này, đánh không được, mắng cũng không xong. Chỉ biết làm kẻ câm ăn hoàng liên, ngậm mồm nuốt đi vào.
Vương Khả kiên nhẫn chờ đợi, thấy người trong đại sảnh càng lúc càng ít.
Có hơn ngàn người chẳng mua gì cả, đi ra từ cửa đông, hơn ngàn người còn lại, hoặc nhiều hoặc ít đều mua bảo hiểm, sau đó tiến vào phòng nghỉ trong cao ốc Thần Vương. Đương nhiên, nhiều năm không gặp, tới lui chào hỏi là chuyện không tránh được.
Cuối cùng Mộ Dung Lục Quang vẫn không mua bảo hiểm mà một mực đợi trong đại sảnh, thấy khách nhân đã đi hết mới chịu rời đi. Nhưng không sao cả, mọi người đều tưởng rằng Mộ Dung Lục Quang toàn lực chống đỡ công ty Thần Vương. Thấy không? Đại sư huynh chăm chú làm công tác bảo an, một mực chờ đến khách nhân cuối cùng rời đi mới chịu đi ra. Thái độ tốt thế còn gì? !
Vương Khả ôm theo vô số linh thạch, từ cửa bắc ngồi thang máy rời đi.
Người rời đi cuối cùng chính là Trương Ly Nhi.
Nãy giờ nàng âm thầm kiểm đếm đầu người, tính toán sổ sách.
- Tỷ, sao ngươi còn ngồi ở chỗ này?
Trương Thần Hư ngạc nhiên hỏi.
- Một ngàn sáu trăm bảy tám người mua bảo hiểm, dù một người chỉ mua một phần bảo hiểm, không, rất nhiều người không chỉ mua một phần bảo hiểm, tính ra tối thiểu cũng là một ngàn vạn cân linh thạch. Một ngàn vạn cân linh thạch? Tê … đây mới chỉ là phỏng đoán tối thiểu nhất, còn rất nhiều khách vip mua mười phần trở lên, nữ lang áo hồng và đám đầu trọc kia cũng mua một lần mười phần! Tiền, tiền, tiền, phát tài, phát tài!
Trương Ly Nhi kích động đến độ trước ngực rung rung cả lên.
- Tỷ, tỷ, ngươi sao thế?
Trương Thần Hư lo lắng nói.
- Sao trước kia ta không nghĩ ra bán bảo hiểm nhỉ? Chỉ mới một buổi sáng, Vương Khả đã vét tới một ngàn vạn cân linh thạch? Sao trước kia ta không nghĩ ra cách vét tiền dễ thế này? Ta gõ ám côn, phải gõ bao nhiêu lần mới gõ được con số đó! Lần trước gõ ám côn cũng chỉ được mỗi năm mươi cân linh thạch, ta phải gõ mười vạn lần mới may ra so được với buổi sáng này của người ta?
Trương Ly Nhi thẫn thờ nói.
- Tỷ?
Trương Thần Hư tiếp tục kêu nói.
Đáng tiếc, Trương Ly Nhi đang đắm chìm thế giới tiền tài của chính mình.
- Không được, không được, đợi lần này qua đi, ta cũng phải mở công ty bảo hiểm! Phải để người người đến mua bảo hiểm của ta!
Trương Ly Nhi kích động nói.
- Tỷ, ngươi tỉnh lại!
Trương Thần Hư lo lắng nói.
- Một ngàn vạn cân linh thạch có thể mua được bao nhiêu túi xách bản giới hạn, mua được bao nhiêu vòng tay trữ vật bản giới hạn, bao nhiêu phi kiếm bản giới hạn, bao nhiêu tiên y hàng hiếm! Đều là của ta, đều là của ta!
Trương Ly Nhi kích động nói.
- Tỷ, người ta nhìn kia!
Trương Thần Hư rốt cục nhịn không được đẩy tỷ tỷ một cái.
- Làm gì?
Trương Ly Nhi hồi thần lại, trừng mắt nhìn đệ đệ.
- Tỷ, một ngàn vạn cân linh thạch mà thôi, ngươi cũng không phải chưa thấy qua, cha cũng có! Ngươi sao lại... ?