- Ánh mắt ngươi kiểu gì đấy? Không tin? Thế này đi, đừng nói ta không nể tình, hôm nay đám người mua sắm bảo hiểm kia đều còn đang nghỉ ngơi trong cao ốc Thần Vương, ngươi đi mời bọn họ tiếp tục mua sắm bảo hiểm, miễn ngươi có thể thuyết phục bọn họ mua sắm bảo hiểm, phần trăm hoa hồng ta trích cho ngươi tăng lên gấp mười! Thế nào?
Vương Khả nói.
- Thật ư? Gấp mười?
Trương Chính Đạo kích động nói.
- Không sai, nhưng, không được phép làm phật lòng khách hàng, chỉ có thể khuyên, phải khiến song phương đều thoải mái vui vẻ!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Yên tâm, yên tâm, ta cam đoan lại kéo tới một nhóm bảo hiểm nữa!
Trương Chính Đạo kích động nói.
Keng!
Thang máy đến tầng đỉnh.
Vương Khả và Trương Chính Đạo tách ra.
Vương Khả mở cửa phòng làm việc, tiến vào.
- Gấp mười? Ở đại sảnh lúc nãy, ta điều động không khí, dẫn lên chúng nhân nhiệt huyết xung váng đầu, bọn họ mới nhất thời nóng đầu lên, tùy theo tâm lý số đông mua vào nhiều bảo hiểm như vậy, đấy còn là nhờ công rất nhiều “tay trong” được ta bố trí sẵn. Còn giờ? Đa phần người mua bảo hiểm chắc đều đã tỉnh táo lại, sớm hối hận đến thối ruột thối gan, nói không chừng đang chửi đổng trong phòng, kêu gào muốn đòi lại tiền cũng nên. Đáng tiếc, tiền vào túi ta rồi, còn muốn lui? Làm ơn nhìn lại “điều khoản miễn trừ trách nhiệm” trên hợp đồng rồi nói! Còn về Trương Chính Đạo? Ách, không bị chửi đã là may.
Vương Khả nhún vai, đóng lại cửa phòng làm việc.
Vương Khả quét mắt nhìn phòng làm việc một lượt, thần sắc chợt nghiêm túc:
- Phòng làm việc này này của ta cứ có cảm giác u ám thế nào ấy nhỉ, không lẽ sẽ xảy ra chuyện ra chẳng lành? Ừ, không phải nơi tốt đẹp gì, cũng may, ta sớm có chuẩn bị!
Cùng lúc đó, chính như Vương Khả dự đoán, Trương Chính Đạo mang theo ý cười hữu hảo, gõ cửa nguyên một đám khách hàng vừa mua sắm bảo hiểm.
- Trần đạo trưởng, bảo hiểm hôm nay thế nào? Có hứng thú mua tiếp không?
Trương Chính Đạo cười bồi nói.
- Bành!
Cửa phòng đóng sầm lại, đụng lên mũi Trương Chính Đạo một cái, sống mũi cong veo.
Trương Chính Đạo ôm mặt, ngắt lấy máu mũi thống khổ nói:
- Mẹ nó, không mua thì thôi, sao lại đột nhiên đóng cửa? Mũi của ta! Ai u!
Trương Chính Đạo có tìm muốn tìm Trần đạo trưởng ở trong phòng để lý luận, nhưng nhớ đến yêu cầu của Vương Khả, không thể làm phật lòng khách hàng, thế là đành nhịn đau lui ra.
Đi đến phòng tiếp theo, gõ cửa. Cửa phòng mở ra, lại là một đạo hữu thân quen.
- Thái đạo hữu, có hứng thú... !
Trương Chính Đạo cố nặn ra ý cười, hỏi nói.
Bành!
Cửa phòng lần nữa đóng lại, Trương Chính Đạo lần nữa bịt mũi ngồi xổm dưới đất.
- Mẹ nó, ta còn chưa lên tiếng, sao ngươi đã đóng cửa rồi!
Trương Chính Đạo buồn bực nói.
Liên tục gõ cửa mấy cường giả tông môn thân quen, mũi Trương Chính Đạo đã bị đụng cho đỏ thẫm, thảm không nỡ nhìn.
- Ta hiểu rồi, năm vạn cân linh thạch không chỉ là phần trăm hoa hồng, mà vẫn là phí trách nhiệm! Những người mua bảo hiểm mà hối hận kia giờ đều cho rằng ta lừa bọn họ? Vương Khả, tên hỗn đản!
Mặt Trương Chính Đạo xụ lại như cứt ngâm.
Nhưng, cứ vậy bỏ qua? Trương Chính Đạo không cam tâm!
- Gấp mười? Phần trăm hoa hồng gấp mười, không thể cứ vậy bỏ qua được, có người không nguyện ý mua tiếp, nhưng không chừng sẽ có người nguyện ý? Có câu không sợ việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền! Ta không tin đến cả một người muốn mua tiếp cũng không có! Đúng rồi, cái đám mua một phần hai phần đều là quỷ nghèo, tìm bọn hắn làm sao bán được? Muốn tìm phải tìm đứa ngốc nhiều tiền, cái đám khách vip một lần mua mười phần trở lên mới đúng!
Trương Chính Đạo nghĩ nghĩ.
Suy đi tính lại, Trương Chính Đạo liền nghĩ tới tiêu điểm trong đám đông khi trước, nữ lang áo hồng.
Nữ lang áo hồng cũng mua mười phần! Hơn nữa Trương Chính Đạo còn hỏi dò, biết được khi đó nữ lang áo hồng đi thẳng tới chuyên khu khách vip, không thèm nhìn điều khoản ghi trên hợp đồng, vung tay lên mua liền mười phần bảo hiểm. Có tên mãnh nam đầu trọc ở bên không đủ tiền, nữ lang áo hồng cũng khẳng khái cho mượn, thuận tay trả giúp. Đến cả quà lưu niệm miễn phí đều không cần. Hào khí vô cùng!
Thổ hào thần bí, tiêu tiền như nước, mí mắt đều không nháy lấy một lần. Đây mới là khách hàng mục tiêu của mình!
Trương Chính Đạo kích động tìm tới nhân viên cao ốc Thần Vương, hỏi dò phòng nghỉ của nữ lang áo hồng.
Trương Chính Đạo ôm theo tâm tình kích động, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần chập chờn nữ lang áo hồng một phen.
Đi đến trước cửa phòng, Trương Chính Đạo chỉnh lý dung nhan, sau đó khe khẽ gõ cửa.
Đông đông đông!
Sau ba tiếng vang, hắn phát hiện cửa trong không khóa, lọt ra một khe nhỏ.
- Vào đi, ta để cửa cho ngươi đấy!
Trong phòng truyền ra tiếng của nữ lang áo hồng.
Trương Chính Đạo:
- ? ? ? ?
Chuyện gì đây? Giữ cửa cho ta? Nữ lang áo hồng biết ta đến tìm?
Trương Chính Đạo đẩy cửa đi vào.
Chỉ thấy, cửa phòng vệ sinh bên trong đóng chặt.
Hoa lạp lạp lạp!
Trong phòng vệ sinh truyền ra từng hồi tiếng nước chảy.
- Nữ lang áo hồng đang tắm?
Trương Chính Đạo thẫn thờ tự nhủ.
Nàng giữ cửa cho ta, nàng đang tắm? Chuyện gì vậy?
- Đến trên giường đợi ta một lúc, ta sắp xong rồi, ra ngay thôi!
Trong phòng vệ sinh lần nữa vọng ra giọng của nữ lang áo hồng.
Tiếng nước chảy ào ào khiến cả gian phòng bùng lên không khí mập mờ ám muội.
Trương Chính Đạo nhìn giường lớn trong phòng, lại nhìn phòng vệ sinh. Đột nhiên nghĩ tới một khả năng đáng sợ.
- Cái này, cái này …. Chẳng lẽ nữ lang áo hồng muốn ta hi sinh đời trai?
Nét mặt Trương Chính Đạo cứng đờ.
Nếu là mỹ nữ, không, chỉ cần là một nữ nhân bình thường, vì phần trăm hoa hồng, có lẽ Trương Chính Đạo sẽ gật đầu thuận theo, nhưng nghĩ đến bộ dạng mặc áo khoác rồi còn siết ra được thịt thừa của nữ lang áo hồng kia, cả người Trương Chính Đạo bất giác run lên.
- Ta tới nói chuyện bảo hiểm!
Trương Chính Đạo xụ mặt nói.
- Bảo hiểm? Đã không quan trọng, quan trọng là chuyện chúng ta cần phải làm tiếp ngay sau đây! Đợi làm xong rồi, chuyện gì cũng dễ nói!
Phòng vệ sinh truyền ra tiếng nói của nữ lang áo hồng.
Trương Chính Đạo lại quay đầu nhìn giường lớn trong lòng, mặt lộ ra vẻ khổ sở.
Chẳng lẽ, vì chút tiền hoa hồng, ta thực sự phải hi sinh đời trai? Ta không cam tâm!