Chúng nhân kinh ngạc ồ lên.
- Không sai, bảo hiểm tử vong ngoài ý muốn, một hợp đồng bảo hiểm có giá trị năm ngàn cân linh thạch! Người mua sắm có thể viết rõ người được lợi là ai, một hợp đồng bảo hiểm sẽ có giá trị trong vòng năm năm, trong năm năm này, chỉ cần người mua ngoài ý tử vong, người được lợi trong hợp đồng bảo hiểm có thể đến cao ốc Thần Vương nhận lấy mười vạn cân linh thạch, dùng để dưỡng lão!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Năm ngàn cân linh thạch mua hợp đồng bảo hiểm? Bồi thường gấp hai mươi lần?
Không ít người nhíu mày tự hỏi.
- Không sai, ngươi có thể mua mười hợp đồng, đợi đến lúc chi trả liền có thể được bồi một trăm vạn cân linh thạch, mua càng nhiều, chi trả sẽ càng nhiều!
Vương Khả giải thích với đám đông.
Bầu không khí trong đại sảnh bỗng chốc lắng xuống, yên ắng như tờ. Ai nấy đều có cảm giác, hình như chúng ta đang lạc đề? Cứ quai quái thế nào ấy!
Trong đại sảnh, tất cả mọi người nhìn chằm chằm Vương Khả khảng khái diễn thuyết trên đài! Bầu không khí vốn đang sục sôi bỗng chốc trở nên có chút cổ quái.
Lách nửa ngày, hóa ra Vương Khả ngươi chỉ đang bán đồ?
- Các vị, có lẽ có người cảm thấy, làm chuyện như thế chẳng phải là bồi tiền ư?
Vương Khả nhìn xuống đám đông bên dưới nói.
Chúng nhân hơi ngớ.
- Không sai, đúng là bồi tiền, cầm ra một vạn cân linh thạch cho một gia thuộc liệt sĩ thì ai chẳng làm được. Nhưng một trăm liệt sĩ thì sao? Một vạn liệt sĩ thì sao? Có tông môn nào trong các ngươi có thể thanh toán được nổi? Ta nghĩ, không tông môn nào dám vỗ ngực nói, ta bao hết! Thiên hạ này chắc cũng không có tổ chức nào dám làm như thế?
Vương Khả nhìn xuống đám đông phía dưới, sảng giọng nói.
Đại sảnh trầm mặc.
- Năm ngàn cân linh thạch, nhiều không? Đối với tiền bối Nguyên Anh Cảnh mà nói, có lẽ chỉ bằng số tiền mua một thân quần áo! Đối với cường giả Kim Đan Cảnh mà nói, chỉ là tiền cho một lần tiệc rượu. Đối với Tiên Thiên Cảnh mà nói, khả năng sẽ hơi nhiều chút, nhưng, cũng không đến nỗi thương cân động cốt? Vị nữ đạo hữu áo hồng kia, ta nói đúng không?
Vương Khả truy vấn.
Đại sảnh lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại giọng the thé của Đồng An An:
- Đúng!
Vương Khả liếc nhìn nữ lang áo hồng, “tay trong” này tốt thật. Quá biết phối hợp.
- Số tiền này đặt ở trong vòng tay trữ vật chỉ là vật chết mà thôi, nhưng, lại có thể cứu nguyên một gia đình! Các sư đệ sư muội Tiên Thiên Cảnh, các ngươi liệu có từng nghĩ qua? Mỗi lần chính ma chi chiến, đối tượng nào chết nhiều nhất? Là các ngươi, là đám Tiên Thiên Cảnh các ngươi! Các ngươi chính là pháo hôi! Trước nay các ngươi không bận tâm ư? Kim Đan Cảnh, Nguyên Anh Cảnh không bận tâm, chẳng lẽ các ngươi cũng không bận tâm? Các ngươi không cảm nhận được nguy hiểm ư? Các ngươi không cảm nhận được ánh mắt không giúp của thê nhi ư? Một khi các ngươi ngã xuống, phụ mẫu các ngươi, thê nhi các ngươi, bọn họ phải làm sao? Phải làm sao?
Vương Khả hướng xuống chúng nhân trong đại sảnh, kêu gào nói.
Nhất thời, đại sảnh trầm mặc, vô số đệ tử Tiên Thiên Cảnh lộ ra nét mặt bất an.
- Ta nói cho các ngươi biết nên phải làm sao! Khi các ngươi không còn, tiền bảo hiểm sẽ gánh lấy! Các ngươi hiểu ý ta chứ? Tiền bảo hiểm, sẽ gánh hết! Tiền bảo hiểm sẽ gánh thay trách nhiệm trụ cột gia đình cho các ngươi!
Vương Khả kêu lên.
Tiền bảo hiểm sẽ gánh hết?
Có lẽ lời này nói đến tâm khảm một ít người, không biết ai đột nhiên hô to:
- Ta muốn mua!
Một tiếng này kêu lên, tất cả mọi người trong đại sảnh lập tức quăng tới ánh mắt hiếu kỳ. Trong lòng rất nhiều người vốn đã bị thuyết phục. Nhưng, không phải ai cũng có được dũng khí hô lên như thế.
Vương Khả liếc nhìn người vừa lên tiếng kia, đó là “tay trong” được hắn bố trí sẵn. Đáng tiếc, hỏa hầu còn kém chút, tiếp tục chập chờn thôi!
- Chờ chút, đừng gấp, ta biết, chuyện liên quan đến lợi ích sát sườn, Tiên Thiên Cảnh sẽ có cảm xúc nhiều hơn một chút. Nhưng ta còn muốn nói thêm. Các sư huynh Kim Đan Cảnh! Năm ngàn cân linh thạch chỉ ngang tiền một buổi yến tiệc của các ngươi, các ngươi không cần bảo hiểm của công ty Thần Vương ư? Còn nữa, các tiền bối Nguyên Anh Cảnh cũng xem xem, chỉ là tiền một bộ quần áo cho các ngươi thôi! Có lẽ bản thân các ngươi không cần, nhưng, ái đồ của các ngươi thì sao? Ái đồ của các ngươi vì các ngươi mà bôn ba tứ xứ, nguy hiểm trùng trùng, song không bao giờ kêu mệt, không bao giờ kêu khổ, liệu có nên thưởng tứ bọn họ một lần? Những đệ tử lập công lớn với tông môn liệu có phải nên được đến một phần bảo hiểm, như thế đối với bọn hắn lại càng có ý nghĩa. Thân là người quản lý tông môn, muốn đệ tử một lòng tín nhiệm vô điều kiện thì phải có độ trung thành đối với tông môn, phải nên giúp bọn hắn giải quyết hết thảy nỗi lo về sau, đây mới là khí độ một tông môn nên có! Các ngươi nguyện ý mua một phần hợp đồng cho các đệ tử không?
Vương Khả nhìn xuống chúng nhân trong đại sảnh.
Đại sảnh trầm mặc, không ít người sa vào trầm tư.
Nữ lang áo hồng Đồng An An lại không nhìn được Vương Khả gạt tiền, cắn răng, bốc lên phong hiểm bại lộ, ép thấp giọng kêu nói.
- Thế, công ty Thần Vương các ngươi làm sao cam đoan nhất định bồi được nổi? Đến lúc đó nếu chúng ta có đệ tử bỏ mình, cầm hợp đồng bảo hiểu tới, các ngươi lại không bồi thường thì phải làm sao? Các ngươi có nhiều tiền như vậy ư?
- Hỏi rất hay! Vị nữ đạo hữu áo hồng này hỏi rất hay!
Vương Khả lập tức hưng phấn tán dương.
Không biết người này là đệ tử tiên môn nơi nào, “tay trong” mình bố trí không dám quá lắm lời, tránh cho người khác hoài nghi, may mà có nữ lang áo hồng này nói thay, đúng thật quá tốt.
- Các vị, tại sao là một bồi hai mươi? Các ngươi có nhìn ra được không? Không phải công ty Thần Vương bỏ tiền ra bồi cho các ngươi, mà là mười chín người còn sống khác tập hợp tiền bảo hiểm của bọn họ lại, bồi cho thân nhân của vị liệt sĩ đã hi sinh kia. Còn công ty Thần Vương chúng ta không kiếm lời một phân tiền! Tiền chúng ta bán sản phẩm quản lý tài chính đều rót vào quỹ bảo hiểm, dùng để duy trì nguồn tiền bồi thường cho liệt sĩ hi vọng! Điều chúng ta làm ở đây là nghĩa cử, chúng ta chỉ muốn làm chút chuyện vì mọi người!