Các ngươi đều có thân nhân đúng không? Rất nhiều người ẩn ẩn đoán được Vương Khả muốn nói điều gì.
- Các ngươi vì sự trường tồn của chính đạo mà chiến đấu với ma đạo, điều này rất bình thường. Nhưng các ngươi có từng nghĩ qua, một ngày kia, các ngươi vì chính đạo mà kính dâng sinh mệnh, vì chính khí trường tồn mà đồng quy vu tận với ma đạo, trở thành anh hùng, thành là liệt sĩ? Các ngươi đã từng nghĩ tới kết cục đó chưa?
Vương Khả hỏi.
Câu hỏi này hỏi khó tất cả mọi người đang ngồi tại trường.
Chính ma chi chiến là chuyện thường, tử thương cũng là chuyện thường, ai dám đảm bảo mình sẽ không chết?
Nếu là mới đầu, tất cả mọi người đều dám vỗ ngực nói, vì chính đạo trường tồn, chúng ta sẵn sàng hi sinh! Nhưng mà, liệu thân nhân bọn hắn có sẽ thê thảm như Vương Khả vừa kể không?
- Khoan nói chi chuyện xa xôi, nửa năm sau sẽ cử hành đại môn Long Môn mười năm một lần. Ta nghe nhị sư huynh nói qua, mỗi lần đại hội Long Môn, chính ma hai đạo đều sẽ có xung đột, mỗi lần đều có tử vong! Ta muốn hỏi, các ngươi có đi không? Các ngươi sẽ trốn tránh ma đạo, hay là đi đối mặt ma đạo?
Vương Khả nhìn xuống đám đông, gằn từng câu từng chữ hỏi.
Chúng nhân an tĩnh. Cái này còn cần chúng ta trả lời? Chính đạo chúng ta làm sao có thể bởi vì sợ hãi mà trốn tránh ma đạo được? Nhưng, chúng ta cũng không muốn trở thành liệt sĩ!
- Vị nữ đạo hữu phấn hồng này, ngươi nói xem, ngươi sợ không?
Vương Khả lần nữa hỏi.
Trong lòng Đồng An An lần nữa chửi ầm lên, sao lại cứ chỉ đến ta?
- Sợ!
Đồng An An vuốt vuốt cuống họng nói.
- Sợ là đúng rồi! Ta cũng sợ!
Vương Khả nói.
- Hả?
Đám đông nghi hoặc ngước mắt nhìn lên Vương Khả.
- Nhưng mà, sợ thì ích gì? Một tông môn, không có huyết dịch tươi mới rót vào, làm sao tiếp tục trường tồn? Nếu người người đều sợ, không chiêu thu đệ tử, không rót vào sinh cơ mới cho tông môn, chẳng mấy chốc, tỉ lệ chính ma liền bị kéo xa, ma đạo liền sẽ có ưu thế áp đảo về người, như thế cách thời điểm chính đạo toàn quân lật chìm cũng không xa!
Vương Khả nói.
Rất nhiều người đều gật đầu tán đồng.
- Nhưng mà, gia thuộc các ngươi thì sao? Thân nhân các ngươi thì sao? Phụ mẫu các ngươi, thê tử, trượng phu, nhi tử, nữ nhi, thậm chí tôn tử, tôn nữ thì sao? Các ngươi mặc kệ bọn họ ư? Các ngươi vì vũ dũng nhất thời, vì thương sinh đại nghĩa mà hiến thân, chỉ là, con cái, thân nhân các ngươi phải làm sao? Phải làm sao? Ai quản bọn họ?
Vương Khả hô lên thất thanh.
Nhất thời, đại sảnh chìm trong thinh lặng.
Rốt cục, Vương Khả chạm đến điểm đau trong lòng chúng nhân, vấn đề này phải trả lời sao đây? Dù có lòng nói không khoa trương như vậy đâu, nhưng, biết đâu vạn nhất?
Ai tới quản? Ví dụ về liệt sĩ vừa rồi còn rành rành trước mắt, nghe mà hãi hùng khiếp vía.
- Ta tới nói cho các ngươi biết, ai tới quản!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Hả?
Chúng nhân nghi hoặc nhìn lên Vương Khả.
- Ta tới quản, công ty Thần Vương chúng ta tới quản!
Vương Khả dõng dạc nói.
- Ngươi tới quản?
Rất nhiều người thốt lên kinh ngạc.
Nhất thời, phía dưới rộ lên tiếng chất nghi, đại sảnh vừa nãy còn đang an tĩnh bỗng chốc ầm ĩ loạn cả lên.
- Vị nữ đạo hữu áo hồng, ngươi cảm thấy, Vương Khả ta có thể làm được không?
Vương Khả đề cao thanh âm, cất tiếng hỏi.
Lập tức, chúng nhân an tĩnh. Trong lòng Đồng An An lại chửi đổng.
- Ta không biết!
Đồng An An vuốt vuốt cuống họng nói.
- Không biết là đúng rồi!
Vương Khả hài lòng nói.
- Hả?
Đám đông khó hiểu nhìn Vương Khả.
- Đây chính là sản phẩm mà ta muốn đề cử với chư vị, công ty Thần Vương chúng ta sẽ đứng ra bảo hộ cho tất cả liệt sĩ! Vì tương lai, vì hạnh phúc! Vì mọi người, vì cộng đồng mà nỗ lực bảo hộ!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Hả? Cái gì đấy?
Đám đông càng thêm nghi hoặc.
- Vị nữ đạo hữu áo hồng, ngươi có thân nhân không?
Vương Khả lại hỏi tiếp.
Bên trong mũ trùm đầu, nét mặt Đồng An An co quắp, có phải ngươi nhận ra ta rồi không? Mẹ nó, cứ kéo lão tử ra hỏi hoài, ngươi muốn làm gì?
- Có!
Đồng An An lại bóp cuống họng, the thé nói.
- Thế nếu, ta nói là nếu! Nếu ngươi bất hạnh vì chính đạo mà hy sinh, vòng tay trữ vật của ngươi cũng bị đoạt đi, như vậy sau này thân nhân ngươi sẽ sống thế nào? Ngươi nghĩ qua chưa?
Vương Khả hỏi.
Đồng An An:
-... !
- Chưa nghĩ qua? Được, vậy nếu ta nói, công ty Thần Vương chúng ta sẽ chu cấp mười vạn cân linh thạch, giúp người nhà ngươi kiên cường sống tiếp, chừng đó đủ không?
Vương Khả hỏi.
- Cái gì?
Đại sảnh ồ lên.
Ý gì đây? Công ty Thần Vương của ngươi là tổ chức từ thiện, miễn phí đưa tiền?
Trương Chính Đạo, Trương Ly Nhi đều trợn tròn mắt, ngươi không phải đến vét tiền ư? Sao giờ lại thành đưa tiền?
- Mười vạn cân linh thạch không đủ? Vậy hai mươi vạn cân thì sao?
Vương Khả lần nữa truy vấn.
- Ta, ta... !
Nữ lang áo hồng nghẹn lời.
Mẹ nó, ngươi đang đùa ta chắc? Ở Thần Long Đảo ta đã sớm nhìn ra, ngươi là con gà trống sắt, keo kiệt muốn mạng, còn chủ động cho ta tiền?
- Hai mươi vạn cân không đủ, hai trăm vạn cân thì sao?
Vương Khả cao giọng nói.
Hoa!
Đại sảnh tạc nồi.
Đùa gì vậy, hai trăm vạn cân? Dù có là một tên Nguyên Anh Cảnh bình thường cũng chưa hẳn cầm ra được hai trăm vạn cân linh thạch? Ngươi thổi da trâu hơi quá rồi đấy.
Mạc Tam Sơn nhìn sang Trần Thiên Nguyên, tựa như muốn hỏi, tên đồ đệ này của ngươi định làm gì? Đại hội khoác lác chắc?
Mặt Trần Thiên Nguyên đen như đáy nồi, lại không giải thích, nghiệt đồ, da trâu này của ngươi mà nổ ra, ta không túm lấy giúp đâu.
- Đủ không?
Vương Khả hỏi lại nữ lang áo hồng.
- Đủ, đủ!
Nữ lang áo hồng đè ép giọng, gật đầu nói.
- Đủ? Vậy là được rồi, thế chẳng phải xong? Như vậy, tất cả liệt sĩ đều không cần lo lắng cho người nhà của mình nữa, đúng không nào?
Vương Khả cười nói.
- Vương Khả, điều ngươi nói là thật? Không đùa chúng ta đấy chứ?
Trong đám đông có người nhíu mày lên tiếng chất nghi.
Vương Khả lắc đầu:
- Vương Khả ta nói được làm được, đây cũng chính là thương phẩm ta sắp bán ra! Bảo hiểm tử vong ngoài ý muốn!
- Bảo hiểm tử vong ngoài ý muốn?