- Ta tra qua một chút về thói quen hành sự làm việc của Vương Khả, đứa này có vẻ khá là tham sống sợ chết, một khi báo cáo tông chủ, Vương Khả sẽ biết được, đến lúc đó Vương Khả sợ chết một mực trốn ở bên người tông chủ, tên Đồng An An kia liền vĩnh viễn không khả năng lộ diện! Chúng ta làm sao bắt?
Mạc Tam Sơn trầm giọng nói.
- Vậy ý ngươi là... ?
- Cứ để chúng ta nhìn chằm chằm Vương Khả là được rồi, không cần Vương Khả biết rõ, để tránh hắn không phối hợp. Chỉ cần Đồng An An vừa lộ diện, chúng ta liền bắt hắn lại! Như thế mọi chuyện liền kết thúc!
Mạc Tam Sơn giải thích nói.
- Làm vậy không tốt lắm đâu? Trước đó chúng ta đã đáp ứng tông chủ …!
Nét mặt Mộ Dung Lục Quang thoáng hiện vẻ khó xử, nói.
- Cho nên ta mới tìm ngươi thương lượng! Có lẽ bỏ lỡ lần này, lần sau muốn bắt được Đồng An An không biết còn phải chờ đến khi nào, dù sau này để Vương Khả dẫn dụ Đồng An An cũng chưa hẳn đã dẫn dụ ra được. Không sai, dựa theo ý tưởng này của ta, Vương Khả tất sẽ gặp nguy hiểm! Nhưng, không phải còn có ngươi ta bảo hộ ư? Đương nhiên, nếu ngươi vẫn thực sự không yên tâm cho an toàn của Vương Khả, vậy coi như ta chưa nói lời này!
Mạc Tam Sơn lắc đầu.
Thần sắc Mộ Dung Lục Quang không giấu được vẻ phức tạp, nếu trước đó Mạc Tam Sơn không nhắc tới thái độ của Trương Ly Nhi, có lẽ Mộ Dung Lục Quang còn sẽ bẩm báo tông chủ, nhưng lúc này, ngọn lửa đố kỵ bùng lên trong lòng khiến Mộ Dung Lục Quang không còn quá để ý đến an nguy của Vương Khả.
- Được rồi, không nói thì không nói, lần này chắc không đến nỗi xảy ra sơ suất gì đâu!
Mộ Dung Lục Quang tự an ủi nói.
- Yên tâm, trước nay ta hành sự đã lúc nào có sơ suất chưa?
Mạc Tam Sơn tự tin nói.
…………….
Lang Tiên Trấn, trong một gian phòng khách sạn.
Đồng An An quả nhiên đến, gian phòng còn đứng mười tên nam tử áo đen, cả đám cung kính vái chào Đồng An An.
- Đàn chủ, sao chỉ có mười người chúng ta? Những người khác đâu?
Một tên nam tử áo đen nghi hoặc nói.
- Gần nhất, ta không ngừng kiểm kê nhân số, phát hiện liên tục có người biến mất, khẳng định là bị Thiên Lang Tông bắt đi, hừ, bí mật của chúng ta không chừng đã bị tiết lộ!
Đồng An An lạnh lùng nói.
- Hả?
- Ám sát Vương Khả không cần quá nhiều người, đám Kim Đan Cảnh chúng ta ra tay là đủ rồi, những người thực lực yếu kém kia … theo tới cũng là vướng víu, ngày mai là trường hợp nào? Bao nhiêu cường giả chính đạo tụ tập tới, bọn họ có đến cũng là tìm chết?
Đồng An An trừng mắt nói.
- Vậy tại sao chúng ta còn phải chọn vào ngày mai?
Một tên nam tử áo đen lo lắng nói.
- Con rùa đen rụt đầu Vương Khả kia, cứ chờ đợi tiếp không biết còn phải kéo đến khi nào, đã chín tháng hắn không rời khỏi Thiên Lang Tông! Mẹ nó, lại hao thêm mấy năm, lão tử chắc bị đường chủ số ba giết sống mất, không được, ngày mai nhất định phải thừa loạn tìm cơ hội ám sát Vương Khả!
Trong mắt Đồng An An chớp qua một tia kiên định.
- Nhưng mà... !
- Không nhưng nhị gì hết, yên tâm, cái cao ốc Thần Vương rắm chó gì kia chỉ được mỗi mẽ ngoài thôi, ta đã được đến bản vẽ cao ốc Thần Vương, tuyệt không vấn đề! Đến lúc đó các ngươi chỉ cần phối hợp với ta là được, hơn nữa, đường chủ số ba cũng tới, các ngươi sợ cái gì?
Đồng An An quét mắt nhìn chúng nhân, nghiêm giọng nói.
- Đường chủ số ba cũng đến? Vậy thì tốt rồi!
Chúng nhân không khỏi yên tâm phần nào.
- Còn nữa, đây là chỗ nào các ngươi còn không biết? Bao nhiêu đệ tử chính đạo đang ở trong Lang Tiên Trấn, các ngươi thế này không cảm thấy quá rêu rao?
Đồng An An trừng mắt nói.
- Chúng ta?
Thần sắc cả mười người đều hiện vẻ khó hiểu.
- Cả người đen sì, sợ người khác không để ý hả? Đây là địa bàn chính đạo, phải đê điệu!
Đồng An An trừng nói.
- Vâng!
Cả đám gật đầu ứng tiếng.
- Sáng ngày mai cải trang lại một lần, không cho phép tiếp tục mặc áo bào đen, giả mạo đệ tử chính đạo, cùng ta tham dự điển lễ khai trương công ty Thần Vương. Còn nữa, thay ta đi trên trấn mua một chiếc áo choàng, nhớ tuyệt đối không được lấy màu đen!
Đồng An An trầm giọng dặn dò.
- Vâng!
- Ngày mai, công ty Thần Vương khai trương cũng chính là tử kỳ của Vương Khả!
- Giết Vương Khả!
Cả đám tà ma Kim Đan Cảnh gằn giọng nói.
Sáng sớm hôm sau. Cao ốc Thần Vương bắt đầu bận rộn lên.
Đồng An An nhìn mười tên thuộc hạ cải trang đứng trước mặt, thần sắc không giấu được vẻ bực bội. Mười người này cải trang rất đơn giản, cởi xuống áo khoác đen, lộ ra cánh tay lực lưỡng và đầu trọc.
- Đây chính là cách các ngươi cải trang? Có phải tối hôm qua các ngươi lại đi đánh mạt chược?
Đồng An An giương mắt nhìn đám thuộc hạ.
- Ách, tối hôm qua có đánh mấy ván!
Một tên thuộc hạ ấp úng nói.
- Còn gạt ta? Tiếng mạt chược vang cả một đêm, còn kêu đánh mấy ván? Ta không phải đã nói rồi sao? Mạt chược là thứ Vương Khả dùng để độc hại Ma giáo chúng ta, các ngươi còn chơi?
Đồng An An trừng mắt mắng.
- Chúng ta... !
- Bảo các ngươi cải trang lại một lần, thế là cạo thành đầu trọc? Còn mặc đồ dành cho cu li?
Đồng An An trợn mắt nói.
- Chúng ta trước kia ăn thịt người, hắc khí tội nghiệt trên thân rất nhiều, bình thường cũng là hắc khí che mặt, có rất ít người biết dung mạo chúng ta. Chúng ta lộ ra mặt ra, không ai nhận ra được, trước đây chúng ta thực sự chưa từng cải trang qua, nghĩ thật lâu, mới nghĩ đến cạo đầu trọc!
Một người nói.
- Then chốt là, trên đầu các ngươi không có giới sẹo, không phải là hòa thượng, mười cái đầu trọc đứng chung một chỗ, nhìn còn gai mắt hơn cả áo đen! Các ngươi đang làm cái gì?
Đồng An An giận mắng.
Mười người ngơ ngác nhìn nhau, nét mặt cứng đờ, đúng thật, trong đám đông ai nấy đều tóc đẹp gọn gàng, chỉ có đám người mình để đầu trọc, không chói mắt mới là lạ?
- Còn nữa, ta dặn các ngươi giúp ta mua một chiếc áo khoác không phải màu đen, các ngươi mua về thứ gì thế này? Màu hồng phấn? Vì sao? Ngươi nghĩ thế nào đấy hả? Ta mặc áo khoác màu hồng phấn?
Đồng An An trừng nhìn tên thuộc hạ đi mua đồ.