- Vương Khả đâu? Gọi hắn ra đây!
Trương Thần Hư lớn tiếng kêu mắng.
- Gia chủ rất nhanh sẽ đến, chư vị chờ một lát, hay là tiến vào trong quán, nhâm nhi chút hồng trà?
Tiểu biểu muội của Vương Khả tính là quản lý tạm thời ở đại sảnh, khách khí nói.
- Không được, Vương Khả không đến, ta không đi vào!
Trương Thần Hư lạnh giọng nói.
Trương Ly Nhi ở bên lại âm thầm đánh giá cao ốc Thần Vương sang trọng trước mặt, mí mắt bất giác nhảy loạn.
- Tên Vương Khả này quả nhiên là cao thủ kiếm tiền! Cửa hàng này vừa trang hoàng đi ra, bất kỳ vật gì mà không bán ra được giá tiền gấp ba thì đúng là có lỗi với mặt tiền nơi này!
Trương Ly Nhi lẩm bẩm nói.
Đúng lúc đó, ánh mắt tiểu biểu muội chợt sáng lên:
- Gia chủ! Ngài đã tới!
Tiếng kêu này của tiểu biểu muội vừa ra, tất cả mọi người đều quay sang nhìn Vương Khả đang tất tả đi tới.
- Vương Khả? Rốt cục ngươi cũng đến? Có phải nên trả lại đồ lấy được ở Chu Tiên Trấn lần trước cho ta rồi không?
Trương Thần Hư trầm giọng nói.
Dù lúc này không tiện trở mặt, nhưng Trương Thần Hư chỉ cần vừa thấy Vương Khả liền không kìm được phẫn nộ.
Ngay khi Trương Chính Đạo cho rằng Vương Khả sắp nằm xuống ăn vạ, lại chợt thấy Vương Khả tiến lên một bước, vươn tay nắm chặt tay Trương Thần Hư.
- Thần Hư huynh, từ lúc tiễn biệt ở Thanh Kinh, thực sự là nhớ nhung khôn xiết, các ngươi có thể tới tham dự lễ khai trương của công ty Thần Vương chúng ta, thực sự là quá nể mặt! Lời gì cũng không cần nói nhiều, hôm nay, ta bồi các ngươi uống một chén!
Vương Khả lập tức nhiệt tình nói.
Trương Chính Đạo:
-... !
Trương Ly Nhi:
-... !
Trương Thần Hư:
-... !
Chúng nhân không nghĩ tới Vương Khả sẽ làm trò này, ngươi và Trương Thần Hư quen lắm ư?
- Vương Khả, đừng giả ngây giả dại với ta, chúng ta quen lắm chắc?
Trương Thần Hư vung tay hất tay Vương Khả ra.
- Chúng ta đều bị tà ma bắt, cũng tính là đồng cam cộng khổ. Thần Hư huynh, ngươi nói vậy sao được, trong lòng ta rất trân quý phần cảm tình không dễ có được kia!
Vương Khả lập tức oán trách nói.
Cảm tình? Cảm tình cái con khỉ! Tiểu tử ngươi lừa ta mấy lần, ngươi quên rồi? Nếu không phải không tiện xử lý ngươi, lão tử sớm đã rút kiếm tháo ngươi thành tám khối.
- Ngươi quên rồi? Bọn Chu Hồng Y muốn giết ngươi, là ta liều chết cản ở trước mặt, bảo vệ các ngươi. Ngươi đã quên? Thanh Kinh quần ma loạn vũ, là ta phái người đi mời đám người Trương Ly Nhi tới cứu ngươi! Những chuyện này ta đều không kể ra, cùng là chính đạo, tự nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau! Ngươi quên hết rồi sao?
Vương Khả lớn tiếng nói.
Lần này hắn cố tình lớn tiếng để đệ tử Thiên Lang Tông quanh bốn phía đều nghe được, đám đông dồn dập hiếu kỳ nhìn sang.
Nét mặt Trương Thần Hư cứng đờ, mẹ nó chứ, nếu không phải là ngươi, đương se ta sẽ lật nhào? Cứ làm như ngươi là cứu tinh vậy, còn không phải bị ngươi hại?
- Vương Khả, lúc ấy... !
Trương Thần Hư còn muốn biện bạch.
- Ý ngươi là chỉ đống vòng tay trữ vật, pháp bảo, phi kiếm và các ngươi ném ở Chu Tiên Trấn?
Vương Khả hỏi.
- Không sai, giờ trả ta được chưa?
Trương Thần Hư trầm giọng nói.
- Có phải các ngươi quên rồi không? Lúc ấy tài vật của các ngươi bị xử lý thế nào?
Vương Khả nhìn chăm chăm Trương Thần Hư, hỏi.
- Bị ngươi lấy được!
Trương Thần Hư trầm giọng nói.
- Ngươi nghĩ kỹ lại xem, ta lấy được ư? Ta là người vậy sao?
Vương Khả hỏi.
- Ngươi vơ vét tài vật của chúng ta, sau đó đưa cho Chu Hồng Y, Chu Hồng Y không cần, thế là bị ngươi lấy mất!
Trương Thần Hư trầm giọng nói.
- Không đúng, lúc ấy ta bị ép đại biểu Chu Hồng Y lấy tài vật, hẳn là Chu Hồng Y lấy tài vật của các ngươi. Tài vật của các ngươi nằm trong tay Chu Hồng Y, sau đó Chu Hồng Y mới đưa cho ta, đúng chứ?
Vương Khả nhìn chăm chăm Trương Thần Hư, hỏi tiếp.
- Thế thì khác gì nhau?
Ngữ khí Trương Thần Hư khá là nghi hoặc.
- Khác chứ, đồ của các ngươi bị Chu Hồng Y cầm đi, Chu Hồng Y phân cho ta, để ta xử trí! Nói cách khác, đồ của các ngươi bị Chu Hồng Y lấy mất. Không phải ta lấy mất!
Vương Khả lắc đầu.
- Thế thì khác gì nhau!
- Khác nhiều chứ, tỷ dụ thế này, ngươi cho vay ta. Ta lại dùng số tiền đó làm từ thiện, cứu tế người nghèo, nói cách khác, ta liền không cần trả tiền cho ngươi? Bởi vì số tiền kia nằm hết trong tay người nghèo rồi, ngươi muốn đòi thì đi tìm đám người nghèo kia mà đòi?
Vương Khả nói ra.
- Sao thế được, ta cho ngươi mượn, đương nhiên ngươi phải trả cho ta. Liên quan gì đến người khác?
Trương Thần Hư trừng mắt nói.
- Đúng, tiền của ngươi bị Chu Hồng Y lấy đi, chuyện này đâu liên quan gì tới ta!
Vương Khả trải tay ra nói.
- Ách? !
Nét mặt Trương Thần Hư lần nữa cứng đờ.
- Thần Hư huynh, người lấy tài vật của các ngươi là Chu Hồng Y! Ngươi phải tìm hắn đòi mới đúng! Lại nói, ngươi biết không? Vì giữ mạng cho các ngươi, ngươi có biết lúc ấy ta cúng cho Ma giáo bao nhiêu tiền không? Ta còn chưa tính món nợ này với các ngươi, ngươi còn không biết xấu hổ nói đi ra! Đúng là khiến người thất vọng, ai! Không được làm người tốt!
Vẻ mặt Vương Khả rất là đau khổ.
Cách đó không xa, đám đệ tử Thiên Lang Tông vây xem không ngừng chỉ trỏ, nhìn khiến sắc mặt Trương Thần Hư rất là khó coi.
Làm sao, làm sao tính tính một hồi, tiền của ta liền biến mất tiêu? Ngược lại còn thiếu nợ không ít?
Trương Chính Đạo ở bên không giấu được vẻ mặt cổ quái, Trương Thần Hư, ngươi muốn đi so độ vô sỉ với Vương Khả? Còn non và xanh lắm. Vương Khả còn chưa ăn vạ ngươi đã ngã sấp mặt? Còn đòi nợ cái khỉ khô? Cứ tiếp tục thế này, không chừng sẽ biến thành Vương Khả tìm các ngươi đòi nợ!
Qua một thôi một hồi giải thích của Vương Khả, Trương Thần Hư phát hiện toàn bộ tiền của đám người bên mình đều đổ hết xuống sông xuống biển? Còn thiếu ngược lại Vương Khả?
- Vương Khả, ngươi muốn quỵt đồ của ta?
Trương Thần Hư trừng mắt cả giận nói.
Lập tức, đám đệ tử Kim Ô Tông cũng trừng mắt, dồn dập giơ đao lên. Trương Chính Đạo vừa thấy liền hô không ổn, đây là muốn gây sự?
- Làm gì? Các ngươi muốn làm gì?
Một tiếng nữ tử gầm quát vang lên.