Lại nhìn thấy, bên trong Nguyệt Chiếu Sơn Hà Đồ, Thiện Hoàng và một con Kim Long đang giao chiến với hai đại Thiên Ma. Hiện tại, giao tranh giữa hai bên đều không thể tách rời. Hiện tại, song phương đánh nhau tới mức vết thương chằng chịt rồi.
- Vương Khả, còn không mau đi vào, chém chết bọn hắn!
Thiện Hoàng đứng trong Nguyệt Chiếu Sơn Hà Đồ mắng.
Sắc mặt Vương Khả trở nên cứng đờ.
- Hoàng Thượng, người đánh bọn hắn thê thảm một chút, hiện tại ta đi vào cũng vô dụng!
- Ngươi cứ đi vào là được rồi!
Thiện Hoàng hét lên.
Vương Khả bất đắc dĩ, chỉ có thể bước một bước vào trong đó.
- Hừ, không biết sống chết, thật sự cho rằng đám các ngươi có thể giết bọn ta sao?
Ma Nhị cười to nói.
- Các ngươi muốn giết ta ư, còn sớm lắm!
Ma Tam cũng hung dữ gầm lên.
- Ma Tam? Ngươi còn nhớ một ngàn năm trước, các ngươi tới Long tộc của ta để đồ sát không hả? Nạp mạng đi!
Kim Long rống lên đầy dữ tợn.
- Long Đế? Vậy mà ngươi vẫn còn sống hả? Hừ, người chết là ngươi!
Ma Tam gần lên hung ác.
ầm ầm ầm!
Dưới những cú đánh liên hoàn hung mãnh, Vương Khả nhắm mắt theo đuôi bước vào Nguyệt Chiếu Sơn Hà Đồ.
Đây là một không gian đặc thù, bên trong giống như một bầu trời, mặt Vương Khả cũng đầy vẻ ngạc nhiên, pháp bảo này thật là quỷ dị.
- Thiện Hoàng, sức mạnh của ngươi đều là đi mượn đấy, hiện tại càng ngày càng yếu rồi rồi nhỉ, vừa rồi ngươi đánh ta rất tàn nhẫn, bây giờ đến lượt ta!
Ma Nhị nói.
- Hừ, đến lượt ngươi ừ? Không, là đến phiên ngươi chết!
Thiện Hoàng lạnh lùng nói.
Nói xong, Thiện Hoàng đè tay xuống.
Vầng trăng sáng trong bức tranh đột nhiên từ trên trời rơi xuống, lập tức bộc phát ra vô số tia sáng màu bạc, đè lên người của hai tiên nhân.
Bùm!
- Gì thế này? Làm sao có thể, đây là lực lượng gì vậy?
- Nguyệt Thần Cầu? Là Nguyệt Thần Cầu ư?
Hai đại tiên nhân kinh hãi kêu lên!
Bên trong Nguyệt Chiếu Sơn Hà Đồi!
Một vầng trăng sáng khổng lồ giống như một ngọn núi cao đè xuống, ngay lập tức khiến cho hai đại tiên nhân lộ ra vẻ kinh hãi, nhưng đồng thời cũng lộ ra vẻ vui mừng như điên.
Hai đại tiên nhân ra sức dùng hai tay đỡ lấy Nguyệt Thần Cầu.
Nhưng vẫn tỏ ra phấn khích như cũ.
- Nguyệt Thần Cầu? Ha ha, ha ha ha ha, Nguyệt Thần Cầu? Đã tìm được rồi, thế mà lại nằm trong tay ngươi, ngươi có biết vì tìm Nguyệt Thần Cầu này mà lão gia đã tức giận như thế nào không?
Ma Nhị mừng như điên nói.
- Khương Hoàng, lần này khắp cả thiên hạ này không ai cứu được ngươi đâu, các ngươi chết chắc rồi!
Ma Tam dữ dằn nói.
- Chém!
- Grào grừi Một đạo kim quang lập tức phát sáng cả không gian này, trong nháy mắt chém về phía Ma Tam, nhưng Vương Khả lại đột ngột vung Bất Diệt Thần Kiếm Đại Nhật ra.
Rót một lượng lớn công đức vào trong đấy không một chút nào khách khí nào.
Bùm!
Như thể một tia sáng xuyên qua bầu trời, một thanh kiếm trong cột ánh sáng đấy ngay lập tức chém xuống đầu của Ma Tam, trong nháy mắt Ma Tam kia bị bổ thành hai nữa.
- Chết rồi ư?
Long Đế hỏi với vẻ không thể tin nổi.
Ngay cả Thiện Hoàng cũng mở to hai mắt nhìn, bây giờ tên Vương Khả này đều chém giết tiên nhân như vậy sao?
Vút!
Một cỗ công đức Tru Ma từ trong hai nửa thi thể của Ma Tam hòa vào bên trong thân thể của Vương Khả, Ma Tam tới chết cũng không thể ngờ được rằng, bản thân cứ như vậy mà bị giết?
Ma Nhị đứng bên cạnh lại càng hồn vía lên mây. Ma Tam chết rồi ư? Cái tên Vương Khả này thật sự có thể giết chết Thiên Ma sao?
- Không, không, Bất Diệt Thần Kiếm Đại Nhật, nhất định là do Bất Diệt Thần Kiếm Đại Nhật!
Ma Nhị hoảng sợ gào thét lên.
- Vương Khả, nhanh lên, còn có một tên nữa!
Thiện Hoàng hô lên.
Vương Khả rút kiếm ra đang chuẩn bị tiến lên, mà giờ khắc này toàn thân Ma Nhị đang run bần bật như cầy sấy, bản thân trúng gian kế của Thiện Hoàng, bị lừa bước vào không gian này, bị Nguyệt Thần Cầu đè lên, bản thân hoàn toàn không thể cử động được, mà Nguyệt Thần Cầu kia là pháp bảo của lão gia, chuyện này đã sắp kết thúc rồi ư?
- Không, tự bạo ~~~~~~~~~:
Ma Nhị hét lớn một tiếng.
- Sao cơ? Không ổn rồi, Hoàng Thượng, cứu ta!
Sắc mặt của Vương Khả thay đổi mạnh mẽ cả kinh kêu lên.
Cứu ngươi ư? Lúc nay, ngay cả bản thân Thiện Hoàng cũng khó bảo toàn, đây là tiên nhân tự bạo đấy!
Thiện Hoàng lập tức bảo vệ chính mình, không để cho mình bị thương tổn, còn Vương Khả lại gặp nạn rồi.
- Thiện Hoàng, ngươi không coi nghĩa khí ra gì, là ngươi gọi ta đến giúp đấy, là ngươi kêu ta tới giúp ngươi đấy, thế mà vừa gặp nguy hiểm, bản thân ngươi lại bỏ chạy, để cho ta chắn ở phía trước, cứu mạng ~~~~~~~~~ Ị Tiếng gào thét ầm ĩ thê lương của Vương Khả vang vọng khắp cả không gian trong Nguyệt Chiếu Sơn Hà Đồ.
Bùm!