- Nếu như ngươi khoanh tay chịu trói, trẫm có thể chừa cho ngươi một con đường sống, bằng không, Ma Tam sẽ chính là kết cục của ngươi!
hiện Hoàng bày ra bộ mặt dữ tợn, tiếp tục dùng trường kiếm chém tới.
Sắc mặt của Ma Nhị hoàn toàn thay đổi, Ma Tam thực sự đã chết rồi ư? Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Chạy? Đúng vậy, chạy mau!
Ngay lúc Ma Nhị quyết định bỏ chạy thì đột nhiên một tiếng gào to của Ma Tam từ trên cao truyền đến.
- Ma Nhị, ta vẫn chưa chết đâu, ta rơi vào bẫy của Khương Hoàng rồi, mau tới cứu ta đi ra ngoài đi!
Tiếng kêu gào âm 1 của Ma Tam từ trên bầu trời vang lên.
Gầm!
Một tiếng rồng ngâm phối hợp vang lên ở trên không.
Vẻ mặt của Ma Nhị bị Thiện Hoàng hù dọa suýt chút nữa chạy trối chết trở nên cứng ngắc. Ma Tam vẫn chưa chết?
- Thiện Hoàng, ngươi gạt ta!
Ma Nhị dữ tợn quát.
- Trẫm lừa ngươi cái gì? Trẫm nói trẫm giết Ma Tam lúc nào chứ?
Thiện Hoàng trừng mắt hét lên.
Ma Nhị: ".. !"
Hình như là Thiện Hoàng thật sự không nói, tất cả đều là do ta tự mình tưởng tượng ra sao?
Âm!
Ma Nhị bất ngờ đánh Thiện Hoàng một đòn nặng nề, ngay lập tức xông lên trời.
Xác định Ma Tam không chết, Ma Nhị cũng không còn sợ hãi, lập tức chạy tới chỗ Ma Tam, xem thử rốt cuộc Ma Tam đã xảy ra chuyện gì.
- Hừ! Là chính ngươi tự mình chọn con đường đấy, hôm nay, bất cứ là ai trong số các ngươi cũng đừng hòng chạy thoát!
Thiện Hoàng nói bằng vẻ lạnh lùng.
Nói xong, Thiện Hoàng liếc mắt nhìn xuống phía dưới.
- Vương Khả, đi lên đây, theo trãẫm chém Thiên Ma!
Nói xong, Thiện Hoàng cũng xông lên trời, đuổi theo Ma Nhị.
Ma Nhị cũng thấy rõ tình hình ở trên cao, lại nhìn thấy trên bầu trời đang có một cuộn tranh, trên quyển trục là một bức họa, bức họa này toát ra một làn sương trắng rất lớn, khiến cho người ở phía xa xa không thấy rõ bức họa này.
Mà phía trên bức họa này, trông giống như núi non sông ngòi trong màn đêm, trong bức họa, là cảnh tượng một con Kim Long khổng lồ đang giao chiến với Ma Tam.
Đúng vậy, chính là trong bức họa, Ma Tam đã biến thành hình vẽ trong bức họa đó.
- Đây là pháp bảo gì vậy?
Ma Nhị trố mắt.
Bùm!
Thiện Thần Kiếm mạnh mẽ chém tới, trong nháy mắt Ma Nhị bị đánh bay vào trong bức họa.
Thiện Hoàng cũng bước vào trong bức vẽ, ngay lập tức, cả bầu trời trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Giống như tất cả mọi người đều không còn nữa, trận đánh kinh thiên động địa vừa rồi cũng đã biến mất toàn bộ.
Phía dưới, Tây Môn Thuận Thủy nhìn Vương Khả ở bên cạnh với biểu cảm vô cùng kỳ quặc, chỉ thấy Vương Khả đang ngồi trên một cái băng ghế nhỏ, cầm một nắm hạt dưa trong tay, ngẩng đầu sương trắng trên nhìn trời.
- Vương Khả, Hoàng Thượng gọi ngươi, ngươi không nghe thấy sao?
Tây Môn Thuận Thủy cau mày hỏi.
- Ta nghe thấy rồi mà!
Vương Khả nói.
- Nghe thấy rồi, sao ngươi còn không đi lên hả?
Tây Môn Thuận Thủy trợn mắt nói.
- Ta đi lên làm gì? Ta đánh không lại bọn hắn, ta đi lên cũng không có ích lợi gì, ta ở đây ăn hạt dưa là được rồi!
Vương Khả lắc đầu.
- Hoàng Thượng bảo ngươi đi lên, nếu ngươi không lên, cẩn thận khi nào trở về Hoàng Thượng tìm ngươi gây chuyện đấy!
Tây Môn Thuận Thủy nhắc nhở.
- Hoàng Thượng tìm ta đi lên có thể làm được gì chứ? Còn không phải là hắn đánh cho hai tiên nhân trọng thương, rồi bảo ta hạ đao sao? Ta không nói là không đi, nhưng hiện tại đi lên thì cũng sớm quá rồi, hai tiên nhân còn chưa bị trọng thương đâu, bây giờ ta đi lên cũng chỉ có thể chờ đợi mà thôi, đợi Hoàng Thượng đánh cho bọn họ bị thương nặng, lúc đó ta lại lên!
Vương Khả giải thích.
Tây Môn Thuận Thủy trừng mắt nhìn về phía Vương Khả.
- Ngươi không sợ hai tên Thiên Ma kia bị giết xong, sau đó sẽ sống lại à?
- Bọn hắn không dám đâu!
Vương Khả nói.
Tây Môn Thuận Thủy lắc đầu.
- Không chắc đâu!
- Tại sao?
Vương Khả tò mò hỏi.
- Bởi vì đó là Nguyệt Chiếu Sơn Hà Đồ, bên trong có một Nguyệt Thần Cầu, là đồ mà Thiện Hoàng trộm được từ chỗ của Đại Ma Vương, Thiên Ma không dám tự sát, là bởi vì lo sợ sẽ chọc giận Đại Ma Vương. Tuy nhiên, nếu như tìm được đồ vật mà Đại Ma Vương đã mất, dẫn tới Đại Ma Vương xuất hiện, vậy thì chưa hẳn bọn chúng không dám tự bạo sống lại đâu!
Tây Môn Thuận Thủy giải thích.
Rắc rắc!
Hạt dưa trong tay của Vương Khả bị cắn nổ tung, sắc mặt của Vương Khả chợt đơ ra.
- Thiện Hoàng này không có việc gì làm hay sao mà đi trộm đồ của Đại Ma Vương làm gì vậy chứ? Thật là! Đây không phải là rước thêm phiền phức cho ta sao?
Vẻ mặt Vương Khả phiền muộn.
Vương Khả chỉ đành cất hạt dưa đi rồi xông lên trời.
Trong nháy mắt, Vương Khả đứng phía trước Nguyệt Chiếu Sơn Hà Đồ.