- Muốn đội được vương miện thì nhất định phải chịu được sức nặng của nó! Muốn lấy được công chúa, hẳn là vẫn nên chịu đựng một chút tức giận này, dù sao, đây cũng cơn giận dữ của nhạc phụ của nhạc phụ của ngươi đưa tới, Hoàng Thượng chỉ là truyền đạt ý chí tỉnh thần của nhạc phụ của nhạc phụ của ngươi một chút mà thôi!
Vương Khả: ".. !"
Con mẹ nó, ta bị điên hay sao mà bây giờ lại đang vội vàng chạy vào hoàng cung để ăn chửi thế này? Hơn nữa, Thiện Hoàng bị nhạc phụ của hắn mắng thì liên quan cái rắm gì đến ta chứ!
Trong Điện Thiện Thần!
Vương Khả vừa bước vào đại điện, đã nhìn thấy Thiện Hoàng ngồi ở trên ghế rồng với sắc mặt âm trầm.
Nhìn thấy gương mặt lạnh như tiền của Thiện Hoàng, biểu cảm của Vương Khả khẽ giật mình, crốt cuộc đây là đã phải chịu đựng cơn giận lớn như thế vậy chứ, rõ ràng là đang ngồi trên ghế rồng của bản thân, mà sắc mặt còn đen như thế?
- Hoàng Thượng, người đã trở về?
Vương Khả chỉ có thể vừa cười vừa nói.
- Hừ, trẫm đã trở về rồi, trẫm vì chuyện của ngươi mà chạy tới Nam Thần Châu để chịu sỉ nhục, ngươi thì hay rồi, mỗi ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm, trêu hoa ghẹo nguyệt, thật là vui sướng biết bao nhiêu!
Thiện Hoàng lạnh lùng nói.
sắc mặt của Vương Khả trở nên cứng đờ.
- Hoàng Thượng, người bị ức hiếp thì bị ức hiếp chứ sao người có thể vu oan cho ta như vậy chứ? Ta trêu hoa ghẹo nguyệt bao giờ hả?
- Tây Môn Thuận Thủy đã kể với trẫm rồi, mấy tháng nay, ngươi chạy ngược chạy xuôi tới Tây Thần Châu, Đông Thần Châu để làm gì hả? Trong lòng ngươi còn không rõ hay sao? Ngươi đừng nói với ta, ngươi không hề đi tìm Long Ngọc và Trương Lý nhi?
Ngươi để U Nguyệt ở đâu hả?
Thiện Hoàng trừng mắt quát.
Vương Khả quay đầu lườm Tây Môn Thuận Thủy, không phải ngươi kín miệng nhất hả? Thế tại sao chuyện gì cũng đều kể hết cho Thiện Hoàng vậy?
- Hoàng Thượng, người hiểu lầm rồi, Tây Môn Thuận Thủy không không nói rõ với người, ta... !
Vương Khả lập tức giải thích.
- Ta cái gì mà ta? Vương Khả, ngươi có biết vì chuyện của ngươi, mà trẫm đã xung đột với Thi Đế bao nhiêu lần không hả? Nếu không phải vì chuyện của ngươi, trẫm còn phải đi Nam Thần Châu hơn một năm như vậy sao?
Thiện Hoàng tức giận hỏi.
- Hoàng Thượng, chuyện đã thành công rồi ư?
Hai mắt Tây Môn Thuận Thủy chợt sáng lên.
- Ngươi thử nói xem? Tây Môn Thuận Thủy, đều do ngươi bày ra chủ ý cùi bắp, bảo trẫm phải cúi đầu với Thi Đế, dựa vào cái gì mà bắt trẫm phải hạ mình trước một lão cương thi như hắn chứ?
Lại còn liên tục truyền tin cho trẫm, báo cáo thành tựu chiến đấu của phía bên Vương đại tiểu thư, Trương Thiên Sư cùng Đại Quang Minh Bồ Tát nữa chứ, ngươi cố ý muốn đả kích trẫm hay sao hả? Nếu như trẫm không xử lý thỏa đáng, có phải sẽ không còn mặt mũi để trở về đúng không?
Thiện Hoàng trừng mắt lên hỏi.
- Hoàng Thượng, tất cả cũng là vì Vương Khả, thần cũng hết cách, Vương Khả rất cần công đức! Là hắn làm hại người bị như vậy!
Tây Môn Thuận Thủy vội vàng chỉ vào Vương Khả nói.
Quả nhiên Thiện Hoàng đanh mặt lại nhìn về phía Vương Khả.
Mà lúc này Vương Khả đang ngẩn người ra, Vương Khả coi như đã hiểu được rồi, cái gì mà nhạc phụ nổi giận với ta chứ? Tất cả chỉ là chuyện nhảm nhí mà thôi! Thực ra là Thiện Hoàng muốn nổi giận với Tây Môn Thuận Thủy, nhưng Tây Môn Thuận Thủy lại dám vu oan giã họa. Hắn đã lừa mình tới nơi này ngay trước lúc Thiện Hoàng nổi giận, để làm lá chắn cho hắn, giúp Tây Môn Thuận Thủy hắn ngăn cản lửa giận của Thiện Hoàng?
- Tây Môn Thuận Thủy, ngươi thật không biết xấu hổi Vương Khả cả kinh kêu lên.
Vốn dĩ chuyện này không liên quan đến ta, mà là chuyện phiền phức của Tây Môn Thuận Thủy ngươi, ngươi dựa vào đâu mà gọi ta đến đây để chịu chung xui xẻo với ngươi hả? Không, là chịu xui xẻo thay cho ngươi? Đây là ngươi đang gài bẫy ta đấy? Lão già xảo quyệt nhà ngươi!
- Vương Khả, Hoàng Thượng đi Nam Thần Châu đã hơn một năm, cũng là vì ngươi đấy, nếu không, Hoàng Thượng cần gì phải tới Nam Thần Châu để bị ức hiếp như vậy chứ! Ngươi phải thông cảm cho nỗi khổ tâm của Hoàng thượng đấy!
Tây Môn Thuận Thủy giả vờ khuyên nhủ.
- Con mẹ nhà ngươi!
Vương Khả trợn mắt lên chửi.
Vương Khả rất muốn nói là ta cũng không mời Thiện Hoàng đi Nam Thần Châu, liên quan cái rắm gì đến ta chứ, nhưng Vương Khả biết rõ, những lời nói như thế này không thể nói ra miệng được, bởi vì vừa nói ra khỏi miệng, có nghĩa là phủ nhận hết tất cả những cố gắng nỗ lực của Thiện Hoàng. Đến lúc đó, nỗi ủy khuất mà vốn dĩ Thiện Hoàng đang phải chịu sẽ bùng nổ hoàn toàn, sau đó trút hết lên người của bản thân. Không được, không thể để cho tai họa của Tây Môn Thuận Thủy rơi trên người mình được.