Tây Môn Thuận Thủy thấp giọng nói.
- Thiện Hoàng ư? Thiện Hoàng đã trở về từ Nam Thần Châu rồi hả?
Vương Khả ngạc nhiên hỏi.
Tây Môn Thuận Thủy khẽ gật đầu.
- Có nhắc tới tình hình của U Nguyệt không?
Vương Khả vội vàng hỏi.
- Không thấy nhắc đến chuyện đó!
Tây Môn Thuận Thủy lắc đầu.
- Được rồi, Hoàng Thượng trở về thì trở về rồi, ta hôm nay thật sự còn có việc, trở về sẽ nói chuyện với ngươi!
Vương Khả lập tức khoát tay áo.
- Ách, ngươi nghe không hiểu ý ta à? Hoàng Thượng đã trở về rồi!
Ngươi nghe không hiểu sao?
Tây Môn Thuận Thủy cười hỏi.
Vương Khả nhíu mày.
- Trở về thì trở về chứ, có cái gì mà nghe không hiểu hả? Bây giờ ngươi còn chơi trò bí hiểm gì với ta nữa vậy? Hôm nay ta thật sự rất bận rộn, có việc thì nói mau lên!
- Hoàng Thượng muốn gặp ngươi!
Tây Môn Thuận Thủy cười nói.
- Gặp ta? Bây giờ không rảnh, ta còn có chuyện rất quan trọng, khi nào trở về rồi hãng nói sau! Vương Khả lập tức khoát tay.
Tây Môn Thuận Thủy khẽ cười khổ, nhất thời không biết nói cái gì.
Thế nhưng, lúc này một giọng nói lạnh như băng đột nhiên vang lên bên tai Vương Khả.
- Như thế nào? Hiện tại ngay cả thời gian gặp trẫm cũng không có phải không?
Giọng nói lạnh như băng truyền đến.
Sắc mặt của Vương Khả ngay lập tức trở nên cứng đờ, đây là giọng của Thiện Hoàng? Có phải tên Thiện Hoàng này có sở thích nghe lén người khác nói chuyện hay không vậy? Đây đã là lần thứ mấy rồi hả? Lần thứ mấy rồi hả? Mỗi lần đều nghe lén như vậy, ngươi có ý gì thế?
- Có rảnh, Hoàng Thượng nghe lầm rồi, làm sao gặp Hoàng Thượng mà có thể không rảnh được chứ?
Vẻ mặt Vương Khả nhăn nhó, nở một nụ cười đầy khó xử.
Còn có thể làm sao nữa? Còn chưa cưới được U Nguyệt, đối mặt với nhạc phụ đại nhân, không thể không cúi đầu.
- Có rảnh, vậy sao còn không tới gặp trẫm? Thật sự muốn trẫm tự đích thân đi mời ngươi hay sao?
Giọng nói lạnh như băng của Thiện Hoàng lại truyền đến lần nữa.
- Vâng, thần sẽ đến ngay tức khắc!
Vương Khả lập tức phiền muộn nói một cách cung kính.
- HừI Lúc này, tiếng nói của Thiện Hoàng mới không còn nữa.
Vương Khả quay đầu nhìn về phía Tây Môn Thuận Thủy, lườm hắn một cái.
- Nghe giọng của hoàng thượng giống như tâm trạng của ngài ấy không được tốt? Sao ngươi không nói sớm?
- Vừa rồi, ta đã ám chỉ cho ngươi rồi, nhưng ngươi chú ý lắng nghe đấy chứ! Tây Môn Thuận Thủy cười nói.
Vương Khả: ".. !"
- Đi thôi, Hoàng Thượng đang chờ ở Điện Thiện Thần đấy!
Tây Môn Thuận Thủy cười bảo.
- Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao ngươi lại tự mình đến gọi ta?
Ngươi chỉ cần phái một người bất kỳ nào đó đến gọi ta không phải là được rồi sao?
Sắc mặt của Vương Khả đầy vẻ nghi hoặc hỏi.
- Phái bất kỳ một người nào đó đến ư? Ngươi cũng không thử nghĩ một chút xem hiện tại bản lĩnh của ngươi lớn như thế nào, ta cũng đã đích thân tới rồi mà ngươi vẫn không chịu đi với ta, lại còn bảo ta phái người khác đến gọi đến ngươi hả?
Tây Môn Thuận Thủy nói với vẻ khinh bỉ.
- Đây, đây không phải là ta đang giúp ngươi bồi dưỡng nhỉ tử sao?
Lúc nãy ta vừa sắp xếp cho Tây Môn Tĩnh nhỉ tử của ngươi một bài rèn luyện, không phải ta đang bận bịu sao?
Vương Khả trừng mắt nhìn Tây Môn Thuận Thủy.
- Đi nhanh đi! Nếu không Hoàng Thượng phải chờ tới mức sốt ruột đấy!
Tây Môn Thuận Thủy lôi kéo nói.
Hai người nhanh chóng bay thẳng về phía hoàng cung.
- Tây Môn Thuận Thủy, vừa rồi giọng của Hoàng thượng dường như rất tức giận, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vương Khả nhíu mày hồi.
Tây Môn Thuận Thủy liếc Vương Khả một cái, bày ra biểu cảm giống như đang nói ngươi thê thảm rồi.
- Lát nữa, nếu như Hoàng Thượng chửi mắng ngươi, ngươi cũng cố nhẫn nhịn một chút!
- Sao, Sao CƠ? Mắng ta ư? Tại sao chứ?
Vương Khả hỏi với vẻ kinh ngạc.
- Còn không phải là vì ngươi nên Hoàng Thượng mới đi Nam Thần Châu, sau đó phải chịu đựng cơn tức giận của Thi Đế hơn một năm? Hoàng Thượng cần phát tiết cơn giận này ra ngoài.
Tây Môn Thuận Thủy lắc đầu nói.
- Có ý gì vậy? Thiện Hoàng bị khinh bỉ trước mặt Thi Đế, dựa vào đâu mà muốn trút giận lên người ta chứ? Ta vô tội mà!
Vương Khả trố mắt kinh ngạc nói.
- Ai bảo Hoàng thượng là nhạc phụ của ngươi chứ?
Tây Môn Thuận Thủy nói với về đương nhiên.
- Ý của ngươi là gì?
Vương Khả chợt sửng sốt.
Đột nhiên, Vương Khả nhạy bén nghĩ tới điều gì đó.
- Ý của ngươi là Thiện Hoàng bị nhạc phụ của hắn mắng cho xối xả, nên bây giờ trở về, hắn muốn tìm một người để xoa dịu tâm trạng, muốn dùng dáng vẻ của một nhạc phụ để chửi ta xối xả thì hắn mới có thể thoải mái hơn một chút sao?
Vương Khả mở to mắt cả kinh kêu lên.
Tây Môn Thuận Thủy vỗ vỗ bả vai của Vương Khả.