- Không phải, không phải, hẳn là vừa nhìn thấy gần đây thôi, rốt cuộc là người nào chứ? Tại sao ta lại cảm thấy quen mắt như vậy?
Vương Khả cau mày hỏi.
- Là, là hai tên biến thái kia sao?
Sắc Dục Thiên lại trố mắt lên.
- Biến thái ư?
Hổ Hoàng sửng sốt.
- Đúng vậy, Vương Khả, ngươi đã quên rồi sao, hơn một tháng nay, bộ phận an ninh của chúng ta không ngừng tìm kiếm hai tên biến thái, hai người bọn họ thường xuyên bắt quản lí chỉ nhánh của Công ty Thần Vương để làm nhục! Vẫn mãi không tìm được người, không ngờ tới, không ngờ tới lại ở cùng một chỗ với Hoàng Giác!
Sắc Dục Thiên nói.
Vương Khả vỗ đùi:
- Chính xác, chính là hai gã bỉ ổi này, con mẹ nó, bọn chúng rình bắt nhân viên thuộc hạ của ta trong hơn một tháng này, sau đó lột sạch quần áo, quất roi làm nhục, sau khi chơi xong còn vứt bỏ một cách vô tình như vậy, đến tận bây giờ, đám nhân viên kia của Công ty Thần Vương vẫn chưa tỉnh lại, ta phái người kiểm tra rồi, phát hiện là bọn hắn đã bị tra tấn quá nặng, phải rất lâu sau mới có thể tỉnh lại, hai tên biến thái chết tiệt này khiến cho nhân viên của Công ty Thần Vương ta hiện tại đều đang nơm nớp lo sợ, vẫn chưa bắt được bọn chúng, thế mà bây giờ lại còn muốn đánh chủ ý lên đầu ta sao?
- Vương Khả, người đến không có ý tốt!
Sắc Dục Thiên cau mày dặn dò.
- Nói thừa, chắc chắn là người đến không có ý tốt rồi, hơn nữa còn nói có thể đối phó ngươi đấy, hai tên biến thái chết tiết này, nhất định là cao thủ Thành Tiên Cảnh mà Hoàng Giác mời từ Thần Châu khác tới đây!
Vương Khả sầm mặt lại.
- Hai cao thủ Thành Tiên Cảnh ư?
Sắc Dục Thiên nhíu mày hỏi.
- Đúng vậy, có điều là có cạm bẫy như vậy mà cũng có thể đối phó ta sao? Thật là nực cười, từ trước ới nay Vương Khả ta chưa bao giờ đánh trận nào không nắm chắc!
Vương Khả cười lạnh nói.
Sắc Dục Thiên cùng Hổ Hoàng đứng bên cạnh đều trợn ngược mắt lên, hình như mỗi lần đánh trận ngươi đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà?
- Lão Sắc, quay về gọi Tây Môn Tĩnh, còn có Như Ý Thần Châm, dùng Như Ý Tam Bảo nhốt hết bọn chúng lại! Hai tên Thành Tiên Cảnh hả? Hừ, hai tên biến thái chết tiệt cũng muốn đối phó ta sao, thật là nực cười!
Vương Khả khinh thường nói.
- Ừm!
Sắc Dục Thiên khẽ gật đầu.
Nếu là Thành Tiên Cảnh, tất nhiên phải cẩn thận hơn, bản thân không thể quá khinh thường được.
Ba người lại tiếp tục bày mưu tính kế một hồi, chuẩn bị cho ba ngày sau dẫn dụ ba người Hoàng Giác vào để bắt rùa trong hũ, sau đó một mẻ hốt gọn bọn chúng.
Mà thoáng một cái thời gian ba ngày đã qua.
Hoàng Giác, Ma Nhất, Ma Nhị dĩ nhiên đã đến khuôn viên sản nghiệp Thần vương số một trước thời hạn hai ngày, hơn nữa còn mặc áo bào đen, ở lại trong khách sạn Ôn Tuyền, bất cứ lúc nào cũng chú ý tới động tĩnh ở đây, chỉ chờ đến thời cơ thích hợp sẽ đi theo Liên minh chống lại Vương Khả để bắt lấy Vương Khả.
Ba người đang mai phục Vương Khả, Vương Khả cũng chuẩn bị mai phục ba người.
Lúc này, mặt trời đã lên đến chính ngọ, trong chỉ nhánh Ngân hàng Thân Vương ở Thiện Thần Đô, Vương Khả nhìn bầu trời một chút rồi nói với Hổ Hoàng ở bên cạnh:
- Có thể rồi, cứ dựa theo kế hoạch mà làm, Sắc Dục Thiên đã tới, nhớ cho kĩ, phải đi theo trình tự, không được để xảy ra sai sót!
- Yên tâm đi!
Hổ Hoàng đáp lại một tiếng.
Ngay lập tức, Hổ Hoàng sải bước đi về phía khuôn viên sản nghiệp Thần vương số một ở ngoài thành để bố trí.
Vương Khả liếc nhìn về phía xa xa, đang sắp xếp người đi cùng mình tới khuôn viên sản nghiệp Thần vương số một để xem kịch.
Bốp!
Một bàn tay vỗ lên vai của Vương Khả.
- Hửm?
Vương Khả chợt nhíu lông mày, quay đầu lại nhìn.
Nhưng lại nhìn thấy Tây Môn Thuận Thủy đứng ở phía sau.
- Vương Khả, ngươi đứng ở cửa ra vào của chỉ nhánh Ngân hàng Thần Vương làm gì thế? Trông lén lén lút lút như vậy?
Tây Môn Thuận Thủy tò mò cười hồi.
- Tây Môn Thuận Thủy? Sao ngươi lại tới đây? Đột nhiên xuất hiện sau lưng ta như thế, muốn hù chết ta hả? Vương Khả trừng mắt mắng.
- Tới tìm ngươi!
Tây Môn Thuận Thủy cười nói.
- Tìm ta ư? Bây giờ ta không rảnh, có việc gì trở về rồi hằng nói!
Vương Khả trừng mắt nói.
Ta phải đi đối phó với 'Liên minh chống lại Vương Khả' kia, hôm nay ta phải một lưới tóm hết bọn chúng, bây giờ ta làm gì có thời gian để ý đến ngươi chứ?
- Ngươi người này, không nhìn ra được lòng người tốt hả, ta có lòng tới đây để nhắc nhổ ngươi một chút, ngươi đừng có không biết phân biệt tốt xấu như vậy chứ! Tây Môn Thuận Thủy trợn mắt nói.
- Không biết suy xét cái gì? Ngươi nhắc nhở ta chuyện gì?
Vương Khả cau mày hỏi.
- Hoàng Thượng đã trở về rồi!