- Hả?
Đại Quang Minh Bồ Tát ngây ra.
Ban nãy, ta chỉ nói thầm với ngươi, tại sao ngươi lại...
- Hơn nữa, ngươi còn nói Qủy U Nguyệt đã đi tới Nam Thần Châu để xin Thi Đế của Nam Thần Châu đưa công đức cho Vương Khả.
Long Ngọc nói tiếp.
- Hả?
Sắc mặt của Vương Khả đang đứng bên cạnh chợt đơ ra.
Làm sao đây? Long Ngọc vẫn canh cánh trong lòng chuyện của Lý nhi và U Nguyệt như thế này, phải làm thế nào bây giờ? Bây giờ ta cũng không dám chen mồm vào, ai có thể nói cho ta biết bây giờ phải nói cái gì được không, ta chờ đấy, gấp lắm rồi!
- Ý của ngươi là... ?
Đại Quang Minh Bồ Tát nhíu mày nói.
- Ta không biết Trương Lý nhi và Qủy U Nguyệt có thể làm được đến mức nào, nhưng ta biết ngươi sẽ không thể thuyết phục được Thế Tôn của Phật Môn đưa toàn bộ công đức cho Vương Khả.
Long Ngọc nghiêm túc nói.
- Ta!
Đại Quang Minh Bồ Tát cười khổ.
Bản thân nàng đã rời khỏi Phật Môn nhiều năm rồi, hơn nữa lại còn bị những người đứng đầu trong Phật Môn xa lánh. Nếu có thể thuyết phục được giới lãnh đạo của Phật Môn, thì ta đã hành động từ lâu rồi, bằng không ta cũng không phải ở lại Trung Thần Châu rồi.
- Ngươi không làm được, vậy thì để ta làm! Nếu bọn họ không chịu đồng ý, ta sẽ giết hết! Ta có Kim Liên Cửu Phẩm làm bằng chứng, có công pháp Duy ngã độc tôn trên trời dưới đất, ta chính là Thế Tôn của Phật Môn mà số trời đã định sẵn. Ta cũng muốn xưng bá thiên hạ giống như Như Lai Phật Tổ, các ngươi dẫn ta tới đó đi!
Vẻ mặt Long Ngọc hằn lên tia sát khí, nói một cách trịnh tọng.
- Nhưng mà... !
Trong chốc lát, Đại Quang Minh Bồ Tát không biết nên nói như thế nào.
- Cứ quyết định như vậy đi, thời gian rất gấp gáp, phải càng nhanh càng tốt! Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm, Nhiếp Thanh Thanh, các ngươi xuất chỉnh cùng ta!
Long Ngọc trầm giọng nói.
- Vâng!
Ba người Chu Hồng Y đáp.
- Vương Khả, Qủy U Nguyệt thiết lập chỉ nhánh công ty Thần Vương của ngươi ở Nam Thần Châu, Trương Lý nhi mở rộng chỉ nhánh công ty Thần Vương tới Đông Thần Châu, còn ta sẽ xây dựng chỉ nhánh công ty Thần Vương của ngươi ở Tây Thần Châu, sau đó phát hành Thần Vương Tệ ở Tây Thần Châu, chuyện này không thể chậm trễ được, ngươi lập tức sắp xếp người, sau đó phái đến Tây Thần Châu đi, à đúng rồi, không phải hai đồ đệ Viên Diệu La Hán và Bất Giới La Hán của Đại Quang Minh Bồ Tát đang ở Hoàng triều Luân Hồi sao, hãy bảo bọn họ cử người tới đó giúp ngươi!
Long Ngọc nhìn Vương Khả.
- Hả? Chuyện này, chuyện này, Long Ngọc, như vậy quá nguy hiểm, nàng... !
Vương Khả nhất thời không biết nói gì.
Lý nhi và U Nguyệt đều tìm tổ mẫu và ngoại tổ phụ để giúp đỡ, còn nàng thì lại trực tiếp tiêu diệt khắp thiên hạ sao?
- Yên tâm đi, ta đã đạt tới Thành Tiên Cảnh rồi, lúc trước ngươi cũng đã nhìn thấy ta đối phó với Ma Tứ tiên nhân rồi. Ta chỉ có thể càng ngày càng mạnh mẽ hơn, ta sẽ không có việc gì đâu. Ta cùng Đại Quang Minh Bồ Tát và Như Ý Bồ Tát đánh tới đó trước, đợi sau khi ta huyết tẩy hết Phật Môn, thì nhân công của công ty Thần Vương cũng gần tới rồi, đến lúc đó vừa hay có thể nhanh chóng mở rộng thị trường cho công ty Thần Vương.
Long Ngọc nói với vẻ nghiêm túc.
Trên trần Vương Khả đổ từng cơn mồ hôi lạnh, không chỉ có mỗi Vương Khả, mà tất cả mọi người ở đây đều vã từng cơn mồ hôi lạnh như vậy. Những đại lão của tổng bộ Phật Môn này cũng thật là xui xẻo đến tám đời mà, đang yên đang lành ở trong lại bị tai vạ từ trên trời ập xuống như vậy. Nhìn đi, nhìn cách dùng từ của Long Ngọc như thế nào đi? Huyết tẩy Phật Môn sao? Thật là muốn lo lắng thay cho đám đại lão Phật Môn này, thôi đành niệm thêm một câu a di đà phật vậy.
- Cứ quyết định như vậy đi nhé!
Long Ngọc không cho mọi người có cơ hội để từ chối.
Long Ngọc quay đầu lại nhìn Ác Hoàng.
~ Long Ngọc, ta đi với con!
Ác Hoàng nhìn về phía Long Ngọc.
Long Ngọc lại lắc đầu.
- Không cần đâu, tự ta đi là được rồi, ngài cứ ở lại đây đi, ngài vẫn có việc quan trọng của mình mà!
Ác Hoàng liếc mắt nhìn về phía đại điện mà Vương Cô Sơn đang bế quan ở cách đó không xa, một tia luyến tiếc hiện lên trong mắt, bản thân cũng phải bảo vệ cho phu quân, quả thật việc này vô cùng quan trọng.
- Trước khi lên đường, ta muốn nhờ ngài một việc, có thể hơi quá đáng một chút... !
Long Ngọc nhíu mày nói.
- Con nói đi, con cứ nói đi!
Ác Hoàng lập tức đáp lại với vẻ mong chờ.
Hơi quá đáng một chút ư? Ác Hoàng không quan tâm việc đó khó như thế nào, mà chỉ sợ Long Ngọc không muốn làm phiền bà.
- Trong lúc Vương Khả luyện công, đã xảy ra một chút vấn đề, nên hắn đang rất cần công đức, nhưng có lẽ không phải bây giờ, ta hi vọng rằng trong khoảng thời gian ta rời đi, nếu những lúc Vương Khả cần gấp công đức, ngài có thể cố gắng hết sức để giúp đỡ hắn, phải cố hết sức được không?