Long Ngọc nhìn Ác Hoàng, trong mắt đầy vẻ kỳ vọng.
Ác Hoàng nhìn Long Ngọc một cách đầy kinh ngạc, chuyện quá đáng mà con nói tới chính là giúp Vương Khả sao? Rốt cuộc tên Vương Khả này đã tích đức gì ở kiếp trước mà có thể khiến con bảo vệ hắn như vậy chứ?
Tuy rằng có chút ghen ty, nhưng lần đầu tiên Long Ngọc cầu xin mình, chẳng lẽ bản thân sẽ tiếc một chút công đức kia sao?
- Ta sẽ giúp hắn, cố gắng hết sức để giúp hắn!
Ác Hoàng khẽ cắn môi, có chút ghen ty mà gật đầu.
Nghe được lời đáp ứng của Ác Hoàng, Long Ngọc cũng nở một nụ cười nhẹ nhõm.
- Đa tạ, mẫu thân!
Cuối cùng, trong lúc kích động, Long Ngọc cũng đã gọi Ác Hoàng một tiếng.
Mẫu thân?
Khi nghe thấy từ này, Ác Hoàng đột nhiên cảm thấy như bị sét đánh, đầu mũi cũng trở nên chua xót. Một nỗi vui sướng lập tức ập đến, khiến cho cả người đều run rẩy.
Bản thân là một người mẫu thân vô trách nhiệm đến mức nào mới để cho nữ nhi của mình chịu nhiều khổ cực bao nhiêu năm như vậy, hơn nữa sau khi gặp được, lại còn tra tấn Long Ngọc, những việc này khiến Ác Hoàng cảm thấy vô cùng hổ then. Lúc Long Ngọc gọi mình là Hoàng thượng, trong lòng Ác Hoàng cực kỳ chua xót, đồng thời cũng không dám hi vọng quá nhiều.
Thế nhưng, lúc này đây, nghe thấy Long Ngọc đã chấp nhận bản thân rồi, mẫu thân? Long Ngọc chịu gọi ta là mẫu thân rồi sao?
- Ơi!
Khóe mắt của Ác Hoàng trở nên ướt át, đáp lại tiếng kêu khó có được này.
Một năm sau, tại phòng làm việc của Vương Khả trong khuôn viên sản nghiệp Thần Vương nhất hiệu.
Tây Môn Thuận Thủy ngồi bên cạnh uống tra, mỉm cười nhìn Vương Khả.
- Vương Khả, ngươi có nghe thấy lúc nãy ta đã nói với ngươi những chuyện gì không?
Tây Môn Thuận Thủy cười hồi.
- Nghe cái gì cơ?
Vương Khả lườm hắn.
- Một năm trước, Long Ngọc đi tới Tây Thần Châu, quả thật vô cùng bá đạo, ở trong thánh địa của Phật Môn mà dám giết thẳng một đường từ chân núi tới đỉnh núi, Vinh Khô Thế Tôn đã trấn giữ Phật Môn nghìn năm, có quyền lợi và thế lực kinh doanh rất lớn, thế mà lại bị Long Ngọc đánh cho chạy từ dưới chân núi lên tận đỉnh núi như vậy. Đại trận của Phật Môn rất lợi hại, có thể ngăn cản được hàng nghìn hàng vạn quân địch, thế nhưng Long Ngọc lại có Kim Liên Cửu Phẩm, vì vậy tất cả các trận pháp của Phật Môn đều giống như thùng rỗng kêu to trước mặt nó, Long Ngọc phá vỡ đại trận La Hán, sau đó lại giao chiến với các Bồ Tát trong Phật Mô, cuối cùng đánh bại Vinh Khô Thế Tôn. Tuy nhiên, không thể ngờ được rằng Vinh Khô Thế Tôn lại ôm hận trong lòng. Sau khi bị đánh bài phải chịu đầu hàng, trong lúc Long Ngọc đang tiếp đón vô số các thế lực chi nhánh của Phật Môn ở Tây Thần Châu tới yết kiến, hắn đã bất ngờ đánh lén Long Ngọc từ phía sau, muốn dồn nàng ấy vào chỗ chết! Trong khoảnh khắc đó, đột nhiên một tia sáng màu xanh bao trùm lấy Vinh Khô Thế Tôn khiến hắn bất ngờ không thể cử động, sau đó bị Long Ngọc giết ngay tại chỗ, ngươi có biết không?
Tây Môn Thuận Thủy mỉm cười kể lại.
Vương Khả trừng mắt lên.
- Ngươi muốn nói cái gì?
~ Tia sáng màu xanh đó đã cứu Long Ngọc vào thời khắc nguy hiểm, nhưng không ai biết được tia sáng đó đến từ đâu, sau này có rất nhiều người cũng đi điều tra nhưng đều không có kết quả, ngươi có biết tia sáng màu xanh đã giúp đỡ Long Ngọc kia là thứ gì không?
Tây Môn Thuận Thủy cười hỏi.
- Ta không biết!
Vương Khả nguýt hắn.
- Ngươi không biết, nhưng ta biết đấy! Tia sáng màu xanh đó phát ra từ trong một pháp bảo quý giá của Phật Môn gọi là- Nhị thập tứ chư thiên-, được kết hợp giữa Định Hải Châu và Định Quang Kính, có thể khóa chặt Vinh Khô Thế Tôn lại, ít nhất cũng phải tầm hai mươi ba hạt Định Hải Châu đấy. Ta tính toán dựa trên một số tư liệu, một khoảnh khắc đó cần phải tiêu hao, ừm, ít nhất cũng phải tầm hai tỷ cân linh thạch, có thể còn nhiều hơn thế nữa!
Tây Môn Thuận Thủy cười giải thích.
Vương Khả đen mặt lại.
- Long Ngọc giết tới Tây Thần Châu, không cho ngươi đi mà ngươi vẫn lén lút âm thầm đi theo, quả nhiên là mẫu người tình nhân tốt, liều chết đi theo để bảo vệ cho Long Ngọc, sau khi hộ pháp xong cũng không ra mặt mà lại lặng lẽ trở về, ừm, ta vô cùng kính nể ngươi đấy!
Tây Môn Thuận Thủy mỉm cười tấm tắc.
- Ngươi, ngươi muốn làm gì hả?
Sắc mặt của Vương Khả càng lúc càng tối sầm lại.
- Ngươi nhìn xem, vì lo lắng cho sự an toàn của Long Ngọc mà ngươi đã một mực âm thầm đi theo bảo vệ nàng ấy tới tận Tây Thần Châu như vậy. Chà chà, nếu chuyện này truyền đến tai của công chúa U Nguyệt và Trương Lý nhi, không biết bọn họ sẽ nghĩ như thế nào nhỉ?
Tây Môn Thuận Thủy cười hỏi.