Vương Khả trố mắt ra hỏi với vẻ tò mò.
- Không phải thật đâu, là giả đấy, là do cảm xúc ngưng tụ tạo thành đấy!
Ma Tứ cau mày nói.
- Là giả ư? Là do cảm xúc ngưng tụ lại tạo thành ư?
Vương Khả kinh ngạc mà hỏi.
- Hai trăm bốn mươi đứa, Ma Thập Tam kể rằng sau khi ngươi để mất nữ nhi thì vẫn luôn ôm một bọc tã, thường xuyên nghe thấy tiếng khóc của trẻ con phát ra từ trong bọc tã. Mỗi năm ngươi đều tích tụ cảm xúc nhung nhớ nữ nhỉ của ngươi thành một đứa trẻ sao? Thật là một đứa bé cảm xúc kỳ quặc!
Ma Tứ nói bằng vẻ kinh ngạc.
- Hoàng thượng, không phải đã tìm thấy Long Ngọc rồi sao? Tại sao bây giờ người còn... ?
Vương Khả cũng hỏi với vẻ khó hiểu.
Đúng lúc này, Ác Hoàng bắt hết tất cả những đứa bé do tình cảm tích tụ kia lại, nhưng không tiếp tục dỗ dành bọc tã nữa, mà lại trừng mắt nhìn Vương Khả:
- Ngươi thì hiểu cái gì chứ?
Nói xong, Ác Hoàng lại tiếp tục thò tay vào trong bọc tã bắt lấy một thứ gì đó.
Bùm!
Đột nhiên, một đồ vật kim quang vạn trượng từ bên trong nhô ra.
- Long Ngọc?
Vương Khả cả kinh kêu lên.
Nhưng lại là một đài hoa sen bằng vàng cửu phẩm, lúc này, Long Ngọc đang ngồi khoanh chân ở trên đài hoa sen, lông mi khẽ động đậy giống như đang muốn mở mắt ra.
- Không được mở mắt ra, bây giờ con sắp phải độ kiếp rồi, hãy hấp thụ bằng hết sức mạnh tình cảm mà mẫu thân đã tích trữ cho con trong mấy năm nay đi. Những thứ này đều là đồ mẫu thân giữ lại cho con, mỗi một phần, mỗi một phần đều được sinh ra cho con. Nếu con muốn tu phật, vậy thì cứ tu phật đi, trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn công, Phật tổ cũng phải tu luyện khổ thiền vạn năm mới có được tâm hồn viên mãn, lại còn có được phúc phần lớn, vạn năm khổ luyện đều lo vì cái tâm. Mấy năm nay, mẫu thân đều giữ lại cảm giác của mỗi lần đau lòng để vào trong này, vừa may có thể để cho con dùng, có thể khiến cho linh hồn của con mạnh mẽ hơn, hãy hấp thu cho tốt!
Ác Hoàng nói một cách nghiêm túc.
Lúc nói chuyện, Ác Hoàng phất tay một cái.
Oa oa oa... !
Hai trăm bốn mươi đứa bé cảm xúc kia bất ngờ khóc thét điên cuồng, sau đó, từng đứa bé đỏ hỏn đều có dây máu đỏ tươi ở trên người được Ác Hoàng nối đến chỗ của Long Ngọc.
Vút!
Lúc mỗi đứa bé cảm xúc đang khóc gào thì vô số hồng quang bay thẳng tới chỗ Long Ngọc, hòa vào cơ thể của nàng giống như bị thần công của Long Ngọc luyện hóa một cách nhanh chóng vậy.
Trong nháy mắt, toàn thân của Long Ngọc tỏa ra hào quang bảy mầu rực rõ.
- Đây là cảm xúc “tình mẫu tử sao?
Ma Tứ kinh ngạc hỏi.
- Tình mẫu tử sao?
Vương Khả hỏi một cách tò mò.
- Khương Huyền đã dùng sự áy náy khi mình đã để mất nữ nhi và tình cảm nhung nhớ nữ nhỉ của mụ ta, hẳn là mỗi ngày cảm xúc đều trong trạng thái kích động, trong đó, một thứ tình cảm quan trọng nhất chính là 'tình mẫu tử; tích tụ thành một thứ tình thương bao la vô bờ bến của mẫu thân nhưng lại đau thấu tâm can, sau đó tích tụ thứ tình cảm đó thành những đứa nhỏ, mỗi ngày đều dùng tình thương của mẫu thân để nuôi nấng mới có thể tạo thành những hài nhi bằng máu này.
Ma Tứ giải thích.
- Chỉ có nữ nhi của Khương Huyền mới có thể chân chính hấp thu được phần tình thương của mẫu tử này, thật không thể tin được, phần tình cảm mẫu tử này lại to lớn như vậy.
Một Thiên Ma khác cũng cảm thán.
- Cái này có tác dụng như thế nào?
Vương Khả tò mò hỏi.
- Có thể làm tăng sức mạnh cho linh hồn của ngươi, khiến cho linh hồn của Long Ngọc trở nên vô cùng cường đại, có thể thừa hưởng được sự bá đạo của duy ngã độc tôn công trên trời dưới đất, khiến cho thần công nâng cao nhanh hơn!
Ác Hoàng nói với vẻ mong chờ.
- Tình mẫu tử?
Vương Khả trố mắt nhìn lần lượt từng đứa nhỏ huyết sắc này.
Trò đùa này cũng có thể ngưng tụ thành thực thể hả?
Oa oa oa! Huyết sắc trên người của những đứa nhỏ kia cũng từ từ mờ đi, dần dần chuyển thành một màu đen rất đậm, khiến cho từng đứa bé màu đen kia trông giống như đã biến thành một mảnh âm u kinh khủng, mà sau khi những đứa bé kia chuyển thành màu đen, lại dân lộ ra một vẻ dữ tợn.
- Chuyện này... !
Vương Khả cả kinh kêu lên.
- Đây là oán hận! Là nỗi oán hận trong hơn hai trăm năm nay của ta! Những tâm trạng này vô cùng tiêu cực, Long Ngọc không thể hấp thu được, yên tâm đi, để ta áp chế lại!
Ác Hoàng mở miệng nói chuyện.
Oa oa oa! Tiếng khóc của những đứa trẻ đang dần dần biến thành màu đen kia bỗng trở nên vô cùng thảm thiết, khiến người nghe thấy nó đều phải nổi da gà khắp cả người, thoáng chốc đã khiến cho tất cả mọi người trong đại điện đều sổn hết cả gai ốc.