- Không phải lúc trước chúng ta đã bàn bạc rồi ư? Vương Khả nói rằng Đại Ma Vương sẽ thôn tính chúng sinh, lúc này chúng ta sẽ hợp tác với Chính Đạo, thì có sao đâu?
Hoàng Thiên Phong im lặng một hồi, cuối cùng cũng gật đầu.
Trong Điện Ác Thần.
Vương Khả đang thao thao bất tuyệt kể lại những câu chuyện tiểu thuyết trên mạng mà lúc trước hắn đã đọc được khi đang còn ở trên trái đất cho năm tên Thiên Ma có sức mạnh cường đại kia nghe.
- Hành tinh Đấu Khí kia, đấu khí hóa ngựa, khủng khiếp như vậy đấy! Đừng chê thiếu niên nghèo, sông có khúc, người có lúc,... !
- Hành tỉnh Cơ Giáp kia, cao tới mức vô cùng, ion nổ tung Godzilla, Kim Cang cũng phải sợ hãi... !
- Hành tinh Quang Chi Quốc có siêu anh hùng trông coi, sinh được một đội quân, những nơi mà đội quân siêu anh hùng này đi qua thì đều phải thực hiện chính sách tam quang. !
Sau khi nghe Vương Khả kể lại những chuyện này, vẻ mặt của đám người Ma Tứ đều co rút lại, những chuyện mà ngươi đang kể này đều là thật sao? Những hành tỉnh này tu luyện như thế nào vậy, đây là những thứ bịp bợm gì vậy chứ?
- Vương huynh đệ, có thể đừng nhắc tới những chuyện ở ngoài hành tỉnh nữa được không, hãy nói cho bọn ta nghe một chút về những sắp xếp của lão gia với Thần Châu Tinh của chúng ta đi.
Ma Tứ cuối cùng không thể nhịn được mà ngắt lời.
Ngay từ đầu, Ma Tứ đã không hoàn toàn tin tưởng những lời của Vương Khả, vẫn luôn muốn tìm ra những sơ hở từ trong lời nói của hắn, sau đó sẽ tra tấn, thẩm vấn Vương Khả, thế nhưng, Vương Khả lại không hề nhắc tới những chuyện trong chuyên môn của mình, mà lại kể về những hành tỉnh bên ngoài kia, còn kể lại những câu chuyện sinh động như thế, giống như hắn đã thực sự tận mắt chứng kiến vậy, khiến cho Ma Tứ nhất thời không thể tiếp nhận kịp, nếu còn tiếp tục như thế thì đến bao giờ mới có thể nói tới chuyện của hành tinh này cơ chứ! - Đúng vậy, Vương huynh đệ, có phải ngươi đang cố ý muốn kéo dài thời gian của bọn ta đúng không> Một tên Thiên Ma khác nhíu mày hỏi.
- Vương huynh đệ, hay là chúng ta nói một chút về chuyện của lão gia trước đi, ngươi còn nhớ lão gia trông như thế nào không?
Ma Tứ nheo mắt nhìn Vương Khả.
Một đám Thiên Ma nhìn Vương Khả với ánh mắt đầy nghi ngờ, dường như đang muốn phơi bày chân tướng.
- Oa 0a 0a...)
Tiếng gào khóc của trẻ con trong bọc tã trên tay Ác Hoàng càng ngày càng gấp gáp hơn, khiến cho vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của Ác Hoàng.
- Khương Huyền, ngươi đừng cố làm ra vẻ huyền bí nữa, lúc trước Ma Thập Tam đã nói với ta rồi, ngươi đã tìm được nữ nhi rồi, bây giờ còn ôm đống tã giả kia cả ngày để làm gì chứ, đã thế bên trong còn không có gì cả, lại còn làm giả tiếng khóc của con nít hả, ngươi đang sỉ nhục trí thông minh của bọn ta hay là đang sỉ nhục bản thân ngươi vậy? Trong bọc tã này của ngươi có đứa trẻ nào sao?
Ma Tứ cũng bị tiếng khóc của trẻ con làm cho bực bội.
- Ma Tứ, ngươi gào lên với Ác Hoàng như vậy làm gì hả? Ngươi có còn muốtn... !
Vương Khả đang muốn bảo vệ Ác Hoàng, nhưng lại nhìn thấy Ác Hoàng duỗi tay ra luồn sâu vào phần đầu của bọc tã, nhẹ nhàng kéo ra.
Một đứa nhỏ đồ au như máu được lôi ra từ trong bọc tã.
Đứa nhỏ đỏ hòn kia vừa ra ngoài đã ngay lập tức cất tiếng khóc rung trời lở đất, đồng thời, dường như cũng có một sợi tơ màu đỏ dính liền với phần đầu của bọc tã.
- Hả?
Vẻ mặt của Vương Khả dại ra.
Thực sự có đứa nhỏ trong bọc tã này sao? Còn thật sự lôi một đứa ra?
Vẻ kinh ngạc cũng hiện lên trên gương mặt của đám người Ma Tứ, thế nhưng, chuyện này vẫn chưa kết thúc, tay của Ác Hoàng lại luồn sâu vào trong miệng của bọc tã, kéo mạnh một cái, đứa bé đồ au thứ hai được lôi ra ngoài.
- Hai đứa bé sao?
Vương Khả trố mắt ra.
Như vậy vẫn chưa kết thúc, Ác Hoàng vẫn tiếp tục lôi ra, chỉ nhìn thấy từng đứa bé đỏ hỏn được Ác Hoàng lần lượt lôi ra đang bay lơ lửng giữa không trung của đại điện, một đứa, hai đứa, mười đứa, hai mươi đứa,..., càng ngày lại càng nhiều.
Tất cả những đứa bé được lôi ra đều phát ra những tiếng gào khóc thảm thiết, chẳng mấy chốc, tiếng gào khóc của hàng loạt đứa bé đỏ hồn đã ngập tràn khóc Điện Ác Thần.
Mọi người: -... !
Bên trong Điện Ác Thần!
Oa oa oa! Hai trăm bốn mươi đứa nhỏ đồ như máu đang bay lơ lửa trong đại điện, không ngừng phát ra những tiếng khóc thét ầm T, sự gấp gáp trong tiếng khóc kiến cho tất cả mọi người trong đại điện đều cả kinh không thôi.
- Hoàng thượng, người, người đang muốn làm gì vậy? Đây là đứa nhỏ thật sự hả? Sao lại nhiều như vậy chứ, hay chỉ là huyết sắc?