Trương Thiên Sư liếc Vương Khả một cái rồi bước đến chỗ Diêm La Nhân Hoàng đời thứ nhất ở cách đó không xa.
- Sư huynh, bọn ta đi đây!
Trương Thiên Sư nói.
- Ừm!
Diêm La Nhân Hoàng đời thứ nhất gật đầu đáp lại một tiếng.
Trương Thiên Sư duỗi tay khiêng chiếc quan tài mà Trương Đông Lai đang nằm trong đó lên, rồi lại vẫy tay một cái, Trương Lý nhi đang được những ngọn lửa bao trùm trên không trung.
Vương đại tiểu thư phất tay một cái, mang theo đám thuộc hạ của Vương Khả rời đi.
- Vương Khả, ngươi cứ chờ tin tốt của chúng ta đi, còn nữa, nếu có việc gì cần thì ngươi cứ trực tiếp tới tìm Tây Môn Thuận Thủy để nói chuyện, đỡ cho bọn ta làm chân chạy vặt chịu tội thay cho hắn!
Lúc này, Vương đại tiểu thư nói với vẻ bực tức.
- Trên đường đi, nhớ bảo vệ tốt cho Lý nhi của ta đấy nhé!
Vương Khả dặn dò.
- Đi thôi!
Trương Thiên Sư hô to một tiếng - Ẩm!
Ngay lập tức, cả đoàn người cưỡi mây đạp gió bay về phía vùng biển bao la rộng lớn ở phía đông.
Sau khi tiễn Lý nhi rời đi, Vương Khả trông như người mất hồn.
~- Trương Thần Hư, ngươi và nhị thúc của ngươi làm việc ở đây đi, tranh thủ thu thập cho ta nhiều công đức thêm một chút. Ta và Đại Quang Minh Bồ Tát trở về Thiện Thần Đô trước đã!
Vương Khả dặn dò.
Mặt của Trương Thần Hư co rúm lại, ý gì vậy? Ta thu thập công đức Nhân Hoàng, lại còn là thu thập cho ngươi?
- Chiến thân Trương Tây Lai, ngươi yên tâm đi, nhi tử Trương Chính Đạo của ngươi đang ở bên kia chắc chắn không sao đâu, ta sẽ chiếu cố cho hắn! Xin cáo từi Vương Khả nhắn nhủ với Trương Tây Lai một tiếng.
Trương Tây Lai gật đầu.
- Đại Quang Minh Bồ Tát, đi thôi, dẫn ta đi gặp Tây Môn Thuận Thủy, lão già này quá đáng lắm rồi, ta chăm sóc nhỉ tử cho hắn, vậy mà hắn lại dám tính kế sau lưng ta!
Vương Khả nhanh chóng kéo Đại Quang Minh Bồ Tát rời đi.
Đại Quang Minh Bồ Tát lộ ra một nụ cười khổ, Tây Môn Thuận Thủy chắc chắn sẽ phải đau đầu rồi!
Trong một thành trì rộng lớn nhưng vô cùng âm u ở Nam Thần Châu, từng đoàn yêu ma có cánh cứ bay tới bay lui trong tòa thành này, lại thêm tiếng kêu như có như không của vô số âm hồn đang đi lại khắp nơi, cộng với từng đám mây đen kịt trên bầu trời lại càng khiến cho tòa thành càng trở nên u ám hơn rất nhiều.
Dân chúng trong tòa thành cũng không nhiều, thế nhưng, dường như bất cứ người nào trong tòa thành này cũng đều có thực lực bất phàm.
Ba chữ “Thi Đế Đô” rất lớn được đề trên cổng thành âm khí bao quanh dày đặc!
Từng tia sáng bảy màu chói lóa bắn ra từ trên đỉnh một ngọn núi lớn cách thành Thi Đế Đô không xa, trên đó có đề ba chữ “Tiên Nhân điện" thật to.
Khoảng sân rộng phía trước Tiên Nhân điện có thể nhìn ra Thi Đế Đô ở phía xa xăm kia một cách rõ ràng.
Lúc này, một đám người đang đứng tụ tập trong khoảng sân trước Tiên Nhân điện, trong đó có một người tỏa ra một ánh lưu quang bảy màu, cả người toát lên một khí chất tiên khí ngút trời khiến người khác phải ngưỡng mộ không thôi. Hắn ta đứng giữa đám đông, lại càng làm cho người ta nảy sinh ra một loại cảm giác tôn sùng trong lòng.
Đứng phía sau hắn thế mà lại là Ma Thập Tam bị đám người Vương Khả bắt được vào nửa năm trước. Ma Thập Tam đã trốn được ra ngoài, bây giờ đang đứng phía sau những tiên nhân kia trông vô cũng chật vật.
- Ma Tứ! Còn có cả những người khác của các ngươi nữa. Ba tháng nay, ta chạy không ngừng nghỉ để tới tìm các ngươi, vậy mà các ngươi lại không tin những chuyện ta nói sao? Ma Bát thực sự chết rồi, chết thật rồi! Đám người Chính Đạo đã tìm được cách để giết chúng ta rồi, bọn họ đã tìm được cách giết chúng ta rồi! Bây giờ phải làm sao mới tốt đây?
Ma Thập Tam sốt sắng nói.
Thì ra, đám người ở đây thế đều là Thiên Ma.
Trong khoảng thời gian ba tháng này, từ sau khi Ma Thập Tam chạy trốn khỏi Thiện Thần Đô vẫn luôn tìm kiếm Thiên Ma khắp nơi để tố tội.
- Kê nào có thể giết được Thiên Ma cơ chứ?
Ma Tứ người tỏa ra ánh lưu quang bảy màu trầm giọng hỏi.
- Ta không biết, nhưng mà, lúc bọn họ tra vấn ta, ta có nghe thấy dường như cường giả chính đạo đỉnh cấp đều biết cách giết chúng ta như thế nào! Thiện Hoàng, Đại Quang Minh Bồ Tát hẳn là đều có thể, dù sao Vương Bát cũng chết thật rồi! Còn có tên Vương Khả đáng chết kia... !
Ma Thập Tam trả lời với vẻ lo lắng.
Ma Tứ lại trầm giọng bảo:
- Kể lại chi tiết những chuyện đã xảy ra ở Trung Thần Châu trong những năm nay cho ta!
- Hả? Là, là như thế này... !
Ma Thập Tam không dám giấu giếm, kể lại chi tiết một lần nữa.
- Ma Thập Tam, ngươi càng sống càng thụt lùi đúng không? Ta giao Trung Thần Châu cho ngươi cai quản, vậy mà ngươi lại cho ta một câu hỏi khó như thế này hả?