Vương Khả thấy Trương Lý nhi không sao, liền cũng thủ ở một bên. Đại Quang Minh Bồ Tát và Vương đại tiểu thư thì tìm một nơi vắng vẻ, yên ắng khoanh chân điều tức.
Trương Thiên Sư truyền cho tiền nhiệm Diêm La Nhân Hoàng lượng lực lượng khổng lồ, nhờ đó tiền nhiệm Diêm La Nhân Hoàng đã thoải mái hơn trước nhiều, lúc này cũng đang khoanh chân ngồi xuống điều tức khôi phục.
- Trương Thần Hư, đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh lên, đưa công đức Nhân Hoàng của ngươi cho ta!
Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Thần Hư.
- Ngươi, ngươi, ngươi thật muốn cướp trắng? Công đức Nhân Hoàng này ta còn chưa cầm ấm tay ngươi đã đòi rồi, ngươi biết đó là bao nhiêu không?
Trương Thần Hư đầy mặt không nguyện nói.
- A phi, chút công đức Nhân Hoàng bé tẹo kia thì nhiều nhặn gì, vừa rồi vì cứu các ngươi, ta mới tổn thất thảm trọng, mất mát của ngươi so với mất mát của ta thì chỉ là cọng lông trên chín con trâu, ngươi còn làm mặt đưa đám cho ai xem?
Vương Khả trừng mắt mắng.
- Ta, ta, ta...., gia gia, Vương Khả lại tới bắt nạt cháu trai ngươi, ngươi xem! Trương Thần Hư vẫn cứ không nguyện, quay đầu đi tìm Trương Thiên Sư cầu cứu.
- Cho hắn!
Trương Thiên Sư trừng mắt nhìn Trương Thần Hư.
Sắc mặt Trương Thần Hư cứng đờ:
vaÌ Ngươi, ngươi có đúng là gia gia ruột của ta không đấy?
Thấy ánh mắt đó của Trương Thiên Sư, Trương Thần Hư không khỏi đành chịu.
- Ta, không, trẫm Trương Thần Hư, lấy danh nghĩa Diêm La Nhân Hoàng, tặng toàn bộ công đức Nhân Hoàng Diêm La hoàng triều cho Chiến Thần Đại Thiện hoàng triều, Vương Khả!
Trương Thần Hư buồn bực nói.
ầm ầm!
Biển mây công đức cuộn trào, lập tức, vô số công đức trút xuống Vương Khả, nháy mắt liền đã bao phủ khắp toàn thân Vương Khả.
Vương Khả lập tức lấy ra bảo vật thu lại phần công đức Nhân Hoàng này.
- Hô!
Vương Khả thở phào một hơi, rốt cục đã có vốn liếng để tự vệ.
Công đức Thần Vương tệ tiêu hết sạch, giờ chỉ còn lại công đức hai đại Nhân Hoàng Luân Hồi và Diêm La, đương nhiên, còn có một ít công đức tru ma, chỉ là chút công đức tru ma này chắc không đủ nhét kẽ răng.
- Được rồi, công đức cũng cho ngươi, chúng ta thanh toán sòng phẳng xong xuôi, không ai nợ ai!
Trương Thần Hư buồn bực trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Trương Thiên Sư, sao giờ cháu trai ngươi lại biến thành bạch nhãn lang? Thế này mà đòi thanh toán sòng phẳng xong xuôi?
Vương Khả nhìn sang Trương Thiên Sư.
Trương Thiên Sư trừng mắt nhìn Vương Khả, sau đó quay về phía Trương Thần Hư nói:
- Có phải giờ ngươi phiêu quá rồi không? Mặc dù kế thừa hoàng triều của đại gia gia, nhưng mà, ngươi nghĩ Nhân Hoàng dễ làm vậy chắc?
- Đúng vậy, vì cứu phụ tử các ngươi, lần này ta tổn thất không biết bao nhiêu mà kể, ngươi còn dày mặt nói đã thanh toán sòng phẳng xong xuôi!
Vương Khả không đáng nói.
- Vậy ngươi nói xem phải làm thế nào? Giờ ta chỉ có một hoàng triều để giày vò, chẳng lẽ còn phải bắt ta tới công ty Thần Vương làm công? Ta là người có tiền!
Trương Thần Hư trừng mắt nói.
- Thế tiền đâu? Hay là, bảo gia gia ngươi móc từ trong tay tiền nhiệm Diêm La Nhân Hoàng cho ngươi?
Vương Khả nói.
Trương Thần Hư nhìn sang Trương Thiên Sư.
- Cút, ngươi dám bất kính với đại gia gia, ta đánh chết ngươi!
Trương Thiên Sư trừng mắt quát.
- Về phần tiền trong quốc khố, đó là dùng để nuôi quốc gia, không phải của riêng cá nhân ngươi!
Vương Khả nhắc nhở.
- Nhưng mà ta, ta... !
Trương Thần Hư không khỏi bực bội.
- Tranh lợi với dân, ngươi có thể ngồi được trên cái ghế Nhân Hoàng này bao lâu?
Vương Khả khinh thường nói.
Trương Thần Hư:
— ai - Ngươi đừng có mơ tưởng đến sản nghiệp của đại gia gia!
Trương Thiên Sư trừng mắt nói.
Trương Thần Hư:
— mai Mẹ nó, có ai làm Nhân Hoàng như ta không.
- Đừng có gấp, không phải chỉ là tiền thôi sao? Ngươi làm Diêm La Nhân Hoàng thì cũng vẫn có thể tiếp tục làm quản lý hậu cần cho công ty Thần Vương mà!
Vương Khả nói.
- Cái gì? Ta đã làm Nhân Hoàng rồi, còn làm công khỉ mẹ gì nữa?
Trương Thần Hư trừng mắt nói.
- Thế thì có sao? Có tiền tội gì không kiếm? Bây giờ ngươi lại có quyền, ngươi có thể lợi dụng quyền lực trong tay, kiếm lời gấp mười, gấp trăm lần, thậm chí gấp nghìn lần vạn lần, lợi ích như thế, hà cớ gì không chiếm?
Vương Khả dẫn dụ.
Trương Thần Hư trầm mặc một lúc lâu, lát sau mới thần tình cổ quái nhìn Vương Khả, tại sao, lời ngươi nói nghe cứ chói tai thế nhỉ? Hiện tại ta đường đường là Nhân Hoàng, lại đi làm công cho ngươi, còn có thể tự hào?
- Giờ ta giao ngươi phụ trách toàn diện phát hành Thần Vương tệ ở Diêm La hoàng triều, phần trăm ta trích cho ngươi sẽ tăng gấp đôi! Sau này công trạng vận doanh Thần Vương tệ ở Diêm La hoàng triều đều tính cho ngươi, thế nào?
Vương Khả trịnh trọng nói.
Trương Thần Hư trừng mắt nhìn Vương Khả, mẹ nó, ngươi thật vẫn muốn ta làm việc cho ngươi?
- Thần Vương tệ, thu thập công đức? Vương Khả, ngươi rất thiếu công đức?
Nơi không xa, Vương đại tiểu thư đột nhiên mở miệng nói.
- Nói nhảm, không thiếu thì ta cần gì phải liều mạng như vậy?
Vương Khả trừng mắt nói.
Vương đại tiểu thư lại nhìn sang Trương Thiên Sư:
- Trương Thiên Sư, đã thế, vậy ngươi để cháu trai ngươi toàn lực phối hợp với hắn, chuyện này quan hệ trọng đại, trước đó ta đã đề cập qua với ngươi rồi!
Trương Thiên Sư nhíu mày, thần sắc cổ quái liếc nhìn Vương Khả.
- Trương Thần Hư, làm theo!
Trương Thiên Sư trầm giọng nói.
Sắc mặt Trương Thần Hư cứng đờ, mẹ nó, ta còn là Nhân Hoàng nữa không? Sao cứ có cảm giác như là khôi lỗi mặc người điều khiển vậy?
- Có nghe hay không?
Trương Thiên Sư trừng mắt hỏi lại.
- Được rồi, gia gia!
Trương Thần Hư buồn bực nói.
Còn làm sao được nữa? Gia gia bức thế rồi, ta dám không đáp ứng ư? Hoàng vị này còn là tiền nhiệm Diêm La Nhân Hoàng nể mặt gia gia mới ban cho hắn!
- Đúng rồi, vừa rồi các ngươi có thấy Hoàng Giác đâu không?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi.
Cả đám quét mắt nhìn chung quanh một lượt.
- Hoàng Giác? Sớm chạy rồi! Lúc ấy Diêm La Nhân Hoàng bị Cửu Diệu chân nhân khống chế, trận pháp bốn phía vây khốn chúng ta, Hoàng Giác thấy tình hình không ổn, quay đầu liền chạy, ta tận mắt nhìn thấy!
Đại Quang Minh Bồ Tát nói.
- Đáng chết, lão già kia chạy nhanh thật, phi!
Vương Khả buồn bực nói.