Bất Diệt Thần Vương

Chương 2054: Kế hoạch tác chiến




Chỉ thấy trên mặt Trương Thiên Sư đột ngột bốc khói, tiếp sau là cấp tốc mọc ra nguyên một đám bọng máu, nháy mắt, mặt mũi đã hoàn toàn biến dạng.

Tức thì, Vương đại tiểu thư, Đại Quang Minh Bồ Tát, Trương Ly Nhi đều bất giác giật lùi ra sau một bước, thần tình đây vẻ kinh dị, thuốc dịch dung? Đây là a xít mới đúng? Thế này thì khác gì hủy dung đâu!

- Tới, đến lượt các ngươi!

Trương Thiên Sư đưa ra thuốc dịch dung.

- Đùa chắc? Thế này mà là dịch dung? Đánh chết ta cũng không bôi!

Vương đại tiểu thư trừng mắt cả giận nói.

- Đúng vậy, a di đà phật, bần tăng cũng không cần vẻ ngoài hư ảo này!

Đại Quang Minh Bồ Tát kiên quyết nói.

~ Ta không cần, Vương Khả, ta không cần cái thứ này!

Trương Lý nhi cũng lập tức kêu lên.

- Thế nào? Dịch dung không tốt à?

Trương Thiên Sư nghi hoặc lấy ra một chiếc gương, nhìn lại.

Chứng kiến khuôn mặt be bét máu thịt trước mắt, Trương Thiên Sư kêu lên kinh hãi:

- Vương Khả, ngươi bôi thứ gì cho ta thế này? Đây là cái gì?

- Đừng động, đừng động, đừng khu trừ dược hiệu, hiệu quả ta muốn chính là thế này, ngươi xem xem, giờ còn ai nhận ra ngươi là Trương Thiên Sư?

Vương Khả lập tức ngăn lại.

Trương Thiên Sư:

— sa Giờ đừng nói không ai nhận ra ta, đến cả ta đều không nhận ra mình, gương mặt này có còn là người nữa không?

- Vương Khả, ngươi gọi thế này là dịch dung?

Trương Thiên Sư trừng mắt quát.

- Đúng vậy, như thế chúng ta mới có thể đi báo tang, đến lúc đó, ai còn nhận ra ngươi? Có thể lừa Diêm La Nhân Hoàng đi ra là tốt nhất, vạn nhất không lừa ra được, chúng ta cũng có thể lẻn vào! Đây chính là thuốc dịch dung đặc biệt do ra nghiên cứu, đã qua rất nhiều lần thăng cấp, được điều chế từ rất nhiều độc dược quý báu, lại đây, Đại Quang Minh Bồ Tát, Vương đại tiểu thư, các ngươi cũng thử xem?

Vương Khả kêu nói.

- Ngươi nằm mơi Vương đại tiểu thư trừng mắt.

- Không thể nào!

Đại Quang Minh Bồ Tát cũng trừng mắt.

Thích chưng diện là bản tính của phụ nữ, vô luận Vương Khả khuyên thế nào hai người đều không chịu đáp ứng.

- Ai nha, lúc trước mời các ngươi đi hỗ trợ, các ngươi đáp ứng sảng khoái thế, sao giờ mới bắt đầu bước đầu tiên đã chối ngược chối xuôi! Thật là!

Vương Khả trừng mắt nói.

- Vương Khả, được rồi, nữ tu giả để ý dung mạo, chỉ hai chúng ta đi thôi cũng được!

Trương Thiên Sư đành chịu nói.

- Được rồi, vậy Đại Quang Minh Bồ Tát, Vương đại tiểu thư, các ngươi ở lại đây coi chừng với Lý nhi, chờ tín hiệu của chúng ta, một khi gặp nguy hiểm, các ngươi lập tức ra tay, tiến vào giúp bọn ta!

Vương Khả nói.

- Được!

Ba người đồng thanh đáp ứng.

- Vương Khả, ngươi bôi đi, đến lượt ngươi rồi!

Trương Thiên Sư kêu nói.

Vương Khả gật đầu, khẽ bôi một lớp mỏng thuốc dịch dung lên mặt.

Xì xì xÌ xì xì!

Trên mặt Vương Khả bốc lên hơi khói, khiến mặt hắn nhiều thêm rất nhiều bọc mụn, đương nhiên, chỉ là bọc mụn mà thôi, so với tình trạng máu thịt be bét của Trương Thiên Sư thì đỡ hơn nhiều lắm.

- Sao ngươi chỉ bôi chút vậy? Bôi thêm nhiều vào!

Trương Thiên Sư bất mãn nói.

- Bôi nhiều làm gì? Chỉ cần người khác không nhận ra ta là được, ta lại không có khẩu vị nặng giống như ngươi, cứ phải thích bọng máu chỉ chít trên mặt mới chịu! Bạn gái của ta còn ở đây, ta phải chú ý hình tượng chứ! Vương Khả trừng mắt nói.

Trương Thiên Sư cũng trừng mắt nhìn Vương Khả:

- Thế này, thế này sao được? Không đúng, thế này hình như cũng được, hay là, ta cũng làm giống ngươi?

- Đừng, ngươi thế này là tốt nhất, đến lúc đó, ngươi có thể bán thảm! Ta ở bên phụ trách thổi mới càng hoàn mỹ! Được rồi, đi thôi!

Vương Khả thúc giục nói.

- Hay là, ta vẫn nên sửa lại thì hơn!

Trương Thiên Sư sốt sắng nói.

- Đừng sửa, không kịp nữa rồi, con trai ngươi, cháu nội ngươi có thể chết bất cứ lúc nào, ngươi còn để ý mặt mũi gì nữa?

Vương Khả thúc giục nói.

Trương Thiên Sư đen mặt lại:

Pa Mẹ nó, đành vậy, nhưng mà, dung mạo anh tuấn của ta! Sao ta lại bị Vương Khả gài thảm thế này?

Diêm La thần đô, trong một gian đại điện ở hoàng cung!

Diêm La Nhân Hoàng và Cửu Diệu chân nhân cùng lúc coi chừng bản thể Hoàng Giác.

- Đã hai ngày, sao phân thân kia của ngươi vẫn còn xếp hàng?

Chưa gặp được Trương Lý nhi à?

Cửu Diệu chân nhân trừng mắt nói.

- Sắp, sắp rồi, phía trước ta còn chừng mười mấy người, rất nhanh liền đến số của ta!

Hoàng Giác sắc mặt khó coi nói.

Ai ngờ được, đến Luân Hồi hoàng triều tìm gặp Vương Khả và Trương Lý nhi lại khó thế này? Hai ngày qua, hắn không biết đã bị Diêm La Nhân Hoàng và Cửu Diệu chân nhân thúc giục bao nhiêu lần, nhưng mà hết cách rồi, ta phải xếp hàng a!

Ngay khi Cửu Diệu chân nhân và Diêm La Nhân Hoàng còn đang lo lắng suông, ngoài điện đột nhiên truyền đến tiếng báo của thủ hạ Diêm La Nhân Hoàng.

- Hoàng thượng, đệ tử Thiên Sư Điện tụ ở bên ngoài hoàng cung, yêu cầu được gặp hoàng thượng!

Thị vệ đứng ngoài điện cung kính nói.

- Thiên Sư Điện?

Diêm La Nhân Hoàng và Cửu Diệu chân nhân đều hơi ngớ.

Két Cửa lớn mở ra, Diêm La Nhân Hoàng nhìn thị vệ kia.

- Sao Thiên Sư Điện lại có người tới? Bọn họ tới làm gì?

Diêm La Nhân Hoàng trừng mắt hỏi.

- Thiên Sư Điện đến rất nhiều người, hình như đại bộ phận người trên Thiên Sư Đảo đều tới, nói Trương Thiên Sư chết rồi, bọn họ mong hoàng thượng đứng ra làm chủ!

Thị vệ kia cung kính nói.

- Trương Thiên Sư chết rồi?

Diêm La Nhân Hoàng trừng mắt nhìn thị vệ kia.

- Không thể nào, sao Trương Thiên Sư lại đột nhiên chết rồi?

Chẳng phải hắn vừa trốn ra được khỏi thâm uyên, đang bế quan khôi phục ư? Là ai tung tin giả?

Cửu Diệu chân nhân trừng mắt đi ra đại điện.

- Là Chiến Thần Điện Đại Thiện hoàng triều phái hai tên chiến tướng đến báo tang, bọn họ vốn phục thị Trương Thiên Sư bế quan, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, Trương Thiên Sư đột nhiên tự bạo, thậm chí nổ thương cả Trương Tây Lai. Trương Thiên Sư bỏ mạng ở Chiến Thần Sơn, Trương Tây Lai liền sai người đi về báo tang cho gia tộc Trương thị, để bọn hắn tới Chiến Thần Điện phúng điếu, đồng thời, mời hoàng thượng cũng đến Chiến Thần Điện, đưa tiễn Trương Thiên Sư đoạn đường cuối cùng!

Thị vệ kia cung kính nói.

- Trương Thiên Sư tu luyện ra đường rẽ, tự bạo? Điều này.... điều này sao có thể?

Cửu Diệu chân nhân cả kinh kêu lên.