- Là thật, gia tộc Trương thị kéo hết qua đây, hai người báo tang kia còn mang theo thư tín của Chiến Thần Điện, muốn đích thân giao vào tay hoàng thượng, hiện tại bọn họ đang ở ngoài hoàng cung, rất nhiều Phán Quan Chiến Thần Điện cũng đi cùng, muốn mời hoàng thượng đi phúng điếu Trương Thiên Sư, hoàng thượng, bọn họ không vào được hoàng cung, chính đang làm ồn ào ở bên ngoài!
Thị vệ kia nói.
Cửu Diệu chân nhân và Diêm La Nhân Hoàng liếc nhau một cái, trên mặt hai người đều lộ vẻ khó mà tin tưởng. Chẳng lẽ là đến gạt chúng ta? Tu luyện tự bạo mà chết? Nhưng mà, nếu là lừa gạt, cách chết này cũng quá giả rồi? Đã thành Đăng Tiên Cảnh, ai còn có thể tu luyện đến nỗi tự bạo? Đùa chắc?
- Có lẽ Trương Thiên Sư thật chết rồi? Hắn chỉ vì cái lợi trước mắt, tưởng muốn xung kích tu vi càng cao, kết quả xung kích không thành, ngược lại còn hại khiến bản thân vẫn lạc?
Diêm La Nhân Hoàng nhíu mày nói.
- Nhưng, khăng khăng lại đúng lúc này!
Cửu Diệu chân nhân buồn bực nói.
- Ta đi xem xem thế nào, lúc này, ta khẳng định sẽ không rời đi!
Diêm La Nhân Hoàng trầm giọng nói.
Cửu Diệu chân nhân gật đầu.
Diêm La Nhân Hoàng không đi ra hoàng cung ngay mà đạp bước lao vút lên không trung, đứng sau hắc vụ nhìn ra bên ngoài đại trận.
- Quyền Thiên Sư Trương Lý nhi không thấy, Trương Thần Hư cũng không thấy, chẳng lẽ đã được đến tin tức đi trước?
- Hỏi hoàng thượng thử xem, rốt cuộc Trương Thiên Sư chết rồi, chuyện này không thể khinh thường!
- Thiên Sư Điện ta sao vận mệnh thăng trầm vậy nhỉ, Hoàng Giác là tà ma thì cũng thôi, Trương Thiên Sư còn chưa trở về, làm sao lại... làm sao lại chết rồi?
- Hai vị, có phải các ngươi gạt chúng ta không!
Ngoài hoàng cung, nguyên một đâm Phán Quan Thiên Sư Điện gấp gáp nhìn Vương Khả và Trương Thiên Sư.
Chỉ là lúc này, trên mặt Trương Thiên Sư be bét máu thịt, hoàn toàn biến dạng, khiến ai nấy vừa thoáng nhìn đều hãi hùng khiếp vía, trong khi trên mặt Vương Khả cũng toàn là bọc mụn, nhìn không ra dung mạo.
Vương Khả hạ giọng, khàn khàn nói:
- Ta lừa các ngươi làm gì? Ngươi nhìn sư huynh ta đi, lúc ấy cách chỗ Trương Thiên Sư một đoạn rất xa, thế mà vẫn bị vụ nổ làm bị thương. Thấy không, mặt mũi này còn là người nữa ư? Vụ nổ lúc ấy thảm liệt lắm, các ngươi căn bản không tưởng tượng ra được!
Đám Phán Quan nhìn gương mặt Trương Thiên Sư, thần sắc ai nấy đều hiện rõ vẻ thương hại:
- Thảm thật!
Chỉ có Trương Thiên Sư là giương mắt nhìn Vương Khả, khuôn mặt này của ta còn không phải là bị ngươi hại?
- Sao Trương Thiên Sư lại đột nhiên tự bạo?
Có Phán Quan phẫn nộ hỏi.
- Chúng ta cũng không biết, chỉ thấy khi đó nổ thảm lắm, Trương Tây Lai Chiến Thần tới gần, lập tức bị nổ nát một cánh tay, chúng ta ở cách xa cũng bị dư ba xung kích làm cho bị thương không nhẹ. Lúc ấy, một con mắt mang theo máu thịt của Trương Thiên Sư nổ rơi ngay trước mặt chúng ta, tình cảnh đó, thực sự là... !
Vương Khả bi thống kể lể.
~- Tròng mắt đều nổ bắn ra?
Cả đám nghe mà kinh hãi không thôi.
- Đúng vậy, tròng mắt nổ bắn ra, đến sau chúng ta thu thập mảnh vụn thi thể Trương Thiên Sư mà không cách nào tìm đủ, hết thầy đều bị nổ nát! Tội nghiệt a!
Vương Khả nước bọt bay ngang, miêu tả chi tiết cảnh tượng khi đó cho chúng nhân nghe.
- Đúng vậy, Trương Thiên Sư chết thật thảm!
Đám Phán Quan Thiên Sư Điện không ngừng cảm thán.
Lúc này, chỉ riêng Trương Thiên Sư là trừng mắt nhìn Vương Khả, tròng mắt ngươi mới nổ bắn ra, ngươi tới báo tang thì báo tang là được rồi, có cần miêu tả tỉ mỉ vậy không? Một đường không ngừng bậy bạ, nói từ Thiên Sư Đảo nói tới tận đây, đến mức đám Phán Quan Thiên Sư Điện đều thành người nghe nhiệt thành của ngươi, mẹ nó, tới báo tang chứ có phải diễn tướng thanh đâu?
Tức lắm, song Trương Thiên Sư không tiện vạch trần, chỉ biết trừng mắt lắng nghe Vương Khả nguyền rủa bản thân.
- Ai nha, đồng bạn này của ngươi chắc là bị vụ nổ làm cho ám ảnh, nhìn xem, mặt hắn hoàn toàn biến mạng, đến giờ vẫn bị dọa cho lúc xanh lúc tím!
Có người chỉ trỏ lên mặt Trương Thiên Sư, thầm thì nói.
Trương Thiên Sư:
= vai - Các vị, đấy không phải trọng điểm, trọng điểm là, tang lễ Trương Thiên Sư không thể tiến hành qua loa được. Đây chính là Trương Thiên Sư của Thiên Sư Điện các ngươi, nghe nói năm đó còn là sư đệ của Diêm La Nhân Hoàng, cho nên lần này chúng ta được lệnh Trương Tây Lai tới đây, muốn mời Diêm La Nhân Hoàng đích thân đi một chuyến, đưa tiễn Trương Thiên Sư!
Vương Khả nói.
- Đi chứ, nhất định phải đi, đến lúc đó chúng ta cũng đi cùng!
- Không sai, chúng ta dẫn linh cữu Trương Thiên Sư trở về!
- Hoàng thượng đang bế quan, nhưng chuyện lớn đến mấy cũng đâu lớn bằng cái chết của Trương Thiên Sư?
- Không sai, chúng ta cùng đi gõ thiên cổ (trống), mời hoàng thượng xuất quan!
- Gõ thiên cổ Không cần Vương Khả và Trương Thiên Sư làm gì cả, nguyên một đám Phán Quan Thiên Sư Điện đã hình thành một cỗ đại thế, bức bách Diêm La Nhân Hoàng đi ra.
Từng tiếng thiên cổ vang lên, kinh động bách tính toàn thành, ai nấy đều dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn lại.
Rất nhanh, tin tức về cái chết của Trương Thiên Sư truyền ra, bách tính tuy có nghi hoặc, song đều biết rõ tầm quan trọng của Thiên Sư Điện đối với Diêm La hoàng triều. Thiên Sư chết rồi, sao Nhân Hoàng có thể thờ g không quản? Ngay cả quan viên cũng không dám ngăn cản đám đệ tử Thiên Sư Điện này, thậm chí còn hỗ trợ xin gặp Nhân Hoàng.
Thế là, đội ngũ bức bách Diêm La Nhân Hoàng đi ra càng lúc càng lớn, khiến sắc mặt Diêm La Nhân Hoàng đang nhìn ra từ trong hoàng cung rất khó coi.
- Chẳng lẽ, Trương Thiên Sư thật chết rồi?
Diêm La Nhân Hoàng nhíu mày trầm tư.
Bên ngoài, hai tên chiến tướng Chiến Thần Điện đến báo tang có sự tương phản rất rõ ràng, một đứa nước bọt bay ngang, đánh trống reo hò, như thể muốn người khắp toàn thành đều biết, đứa còn lại thì như hũ nút, sắc mặt biến ảo, lúc xanh lúc tím.
Trương Thiên Sư vốn tưởng là Vương Khả tới báo tang sẽ chỉ phổ biến trong phạm vi nhỏ mấy người biết thôi, ai ngờ Vương Khả lại hận không thể để toàn thế giới đều biết hắn đã chết. Đợi quay đầu, mọi người biết ta còn chưa chết, khi đó ta làm sao xuống đài? Mặt mũi ta biết để vào đâu?