- Được rồi, đừng làm ồn, các ngươi còn muốn cứu đám Trương Đông Lai nữa không?
Vương đại tiểu thư nhíu mày nói.
- Con trai ta, đương nhiên ta phải cứu, giờ chúng ta đi vào luôn!
Trương Thiên Sư đứng thẳng lên, trầm giọng nói.
- Đừng, đừng, Vương đại tiểu thư, Đại Quang Minh Bồ Tát, các ngươi giúp ta ngăn lại đi. Giờ là lúc nào rồi, không làm kế hoạch tác chiến cẩn thận, cứ thế xông vào, chẳng phải càng nguy hiểm?
Vạn nhất gặp bất trắc thì sao?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Trương Lý nhi ở bên cũng trừng mắt nhìn gia gia.
Nét mặt Trương Thiên Sư cứng lại, đứa cháu gái này giờ cũng bênh người ngoài?
- Lấy thực lực ba người chúng ta, ở Trung Thần Châu trừ Vương Cô Sơn ra, còn ai có thể cản được? Đi tới đâu, chúng ta đều có thể quét ngang, có gì phải sợ?
Trương Thiên Sư giận nói.
- Ta không nói chúng ta nguy hiểm, ta nói cha vợ ta, Trương Đông Lai khả năng sẽ nguy hiểm, còn cả Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư nữa! Mẹ nó, chúng ta xông vào, vạn nhất kinh động Cửu Diệu chân nhân, nháy mắt bọn họ ra tay giết con cháu ngươi, vậy chẳng phải đi đứt? Ngươi muốn bọn họ chết à?
Vương Khả trừng mắt nói.
Nét mặt Trương Thiên Sư cứng lại. Nhất thời nghẹn họng nói không nên lời.
- Đúng vậy, cha còn ở bên trong, gia gia, ngươi không thể làm loạn, cứ nghe Vương Khả là được rồi!
Trương Lý nhi lập tức nói.
Trương Thiên Sư:
= su)
Mẹ nó, có tình lang liền quên gia gia?
- Ta biết các ngươi thực lực cường hoành, nhưng hôm nay chúng ta tới đây không phải để giết người, chúng ta tới là để cứu người, nhất định phải có kế hoạch tác chiến chu đáo mới được!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Kế hoạch tác chiến của ngươi là gì? Hoàng cung kia chúng ta đều thấy rồi, toàn bộ đều bị hắc khí bao phủ, rõ ràng là có đại trận thủ hộ, nội bất xuất ngoại bất nhập, chúng ta không cường hành phá mở trận pháp thì làm sao đi vào? Chui qua chắc?
Trương Thiên Sư nhíu mày nói.
- Nghĩ cách dẫn dụ bọn hắn đi ra!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Dẫn kiểu gì?
Chúng nhân đều quay đầu nhìn Vương Khả.
- Chẳng phải ngươi nói, trước kia Diêm La Nhân Hoàng từng là sư huynh của ngươi? Trong nhà hắn còn có thân nhân nào không?
Ta phái người đi báo tang, dụ Diêm La Nhân Hoàng đi ra, sau đó, chúng ta gõ ám côn!
Vương Khả nhìn Trương Thiên Sư hỏi.
Trương Thiên Sư sửng sốt:
- Báo tang rồi gõ ám côn?
- Đúng vậy! Đây là cách thức đơn giản hữu hiệu nhất!
Vương Khả nói.
- Vương Khả nói đúng!
Trương Lý nhi cũng gật đầu.
Trương Thiên Sư thoáng trầm mặc mất một lúc:
- Hình như, Diêm La Nhân Hoàng không có người thân! Không báo tang được!
- Sư tôn Diêm La Nhân Hoàng thì sao?
Vương Khả hỏi.
- Sư tôn đã sớm chết!
Trương Thiên Sư lắc đầu.
Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Thiên Sư:
- Một người cũng không có?
- Thật không có, hắn chỉ có mỗi sư đệ là ta, ở Đạo Môn hắn cũng chẳng có bằng hữu nào cả! Cách này của ngươi chắc không thông!
Trương Thiên Sư nói.
Vương Khả lại nhíu mày trầm tư một lúc, sau đó đột nhiên gắt gao nhìn chằm chằm Trương Thiên Sư.
- Ngươi, ngươi nhìn ta như thế làm gì? Ánh mắt kiểu gì đấy? Nhìn cứ ghê ghê!
Trương Thiên Sư trừng mắt nói.
- Không đúng, Diêm La Nhân Hoàng có thân bằng hảo hữu, chẳng phải hắn có sư đệ đấy thôi?
Ánh mắt Vương Khả sáng lên, nhẹ giọng nói.
- Hắn có sư đệ nào, sư đệ hắn không phải là..., ách, ngươi nói ta?
Trương Thiên Sư trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Đúng rồi, chúng ta đi báo tang, cứ nói ngươi chết rồi! Sau đó gạt Diêm La Nhân Hoàng đi ra, thế nào, được không?
Vương Khả nhìn Trương Thiên Sư, trưng cầu ý kiến hỏi.
Trương Thiên Sư mặt đen như đáy nồi, nhìn chằm chằm Vương Khả, thì ra, kế hoạch của ngươi chính là báo tang nói ta chết rồi?
- Nhưng mà, ta đang sống sở sờ ra đây, sao lại thành chết được?
Trên mặt Trương Thiên Sư hiện đầy vẻ không tình nguyện.
- Không phải chết thật, là chết giả! Chỉ là tin giả dùng để dụ Diêm La Nhân Hoàng đi ra thôi!
Vương Khả nói.
- Nhưng mà, ngươi cũng phải bịa ra lý do cho hợp lý chứ? Bản đạo đường đường là Đăng Tiên Cảnh tầng thứ tám, sao có thể tự dưng lăn đùng ra chết được? Ai mà tin? Nguyên nhân cái chết là gì?
Trương Thiên Sư trừng mắt nói.
- Ai rồi cũng phải chết, cần gì nguyên nhân? Cứ nói chết bất đắc kỳ tử là được rồi! Không thì cứ nói là tu luyện ra đường rẽ, tự bạo là xong! Thiếu gì cách để ngươi chết đâu!
Vương Khả trừng mắt nói.
Trương Thiên Sư:
— vai - Lại đây lại đây, chỗ này của ta có thuốc dịch dung, mỗi người bôi trên mặt một chút, đến lúc báo tang, chúng ta cũng tiện lẻn vào!
Vương Khả nói.
Dứt lời, Vương Khả lấy ra một bình sứ nhỏ.
- Làm gì? Tin tưởng ta, kế hoạch tác chiến này chưa từng thất bại qua, nhất định có thể thành công, trước cứu ra mấy người Trương Thần Hư, sau đó các ngươi liền có thể quét ngang toàn trường!
Vương Khả khuyên nhủ.
~ Loại tiểu thủ đoạn này, sao Diêm La Nhân Hoàng có thể mắc lừa?
Trương Thiên Sư không tình nguyện nói.
- Ngươi tin tưởng ta, hết thảy đều là vì con trai và cháu nội ngươi!
Vương Khả vẫn tận tình khuyên nhủ.
Trương Thiên Sư trầm ngâm thoáng chốc, mặc dù Vương Khả nói chuyện không biết lớn nhỏ, nhưng đúng là đang cân nhắc vì con cháu mình.
- Lại đây, thoa lên trên mặt, nhớ kỹ, tu vi các ngươi đặc biệt cao, nhất định sẽ đề kháng dược tính, các ngươi phải buông bỏ kháng cự mới càng dễ dịch dung!
Vương Khả đưa bình sứ nhỏ cho Trương Thiên Sư.
- Vương Khả, nếu không thành công, ta tính sổ với ngươi!
Trương Thiên Sư trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Trương Thiên Sư, ngươi cứ nghe theo Vương Khả đi, Tây Môn Thuận Thủy nói rồi, Vương Khả tuy hành sự hồ nháo chút, nhưng hắn là người có đại vận đạo, không chừng có thể nhẹ nhàng cứu ra con cháu ngươi!
Vương đại tiểu thư nói.
- Ta tin tưởng Vương Khả, thoa đi, thoa xong rồi đưa thuốc dịch dung cho ta! Chúng ta cũng phải thoa! Ta lại muốn xem xem, mình có thể dịch dung thành bộ dáng gì!
Đại Quang Minh Bồ Tát khẽ cười nói.
- ÙỪ, ta thử xem!
Trương Thiên Sư gật đầu.
Tiếp đó, Trương Thiên Sư móc ra một thìa lớn, trét một tầng thuốc dịch dung thật dày lên mặt. Buông bỏ hết thảy kháng cự, mặc cho dược hiệu thẩm thấu qua lỗ chân lông, tràn vào sâu trong da thịt.
Xì xì xì xì xÌ!