- Thế nào? Lần này đột phá lớn đấy chứ, ngươi có thấy vậy không?
Tử Phượng Hoàng hớn hở nói.
Vương Khả:
— say - Sao ngươi không lên tiếng?
Tử Phượng Hoàng trừng mắt hỏi.
- Ta, ta... hơi cay mắt!
Cơ mặt Vương Khả co rúm cả lại.
- Ngươi, ngươi ghét bỏ ta?
Tử Phượng Hoàng cả giận nói.
- Không phải, là thế này, chúng ta thử đổi vị trí cho nhau xem.
Nếu là ta biến thành hình thái nguyên thần, sau đó dài ra hai tay hai chân, ngươi cảm thấy thế nào? !
Vương Khả nói.
Dứt lời, thân hình hơi lắc, Đại Nhật Nguyên Thần đi ra, một quả cầu to tướng, có hai con mắt một cái mồm, sau đó Vương Khả lại dùng pháp thuật ngưng hiện ra hai tay, hai chân. Hình dạng hệt như một quả trứng gà cắm bốn cây tăm, nhìn kiểu gì cũng thấy quỷ di.
- Thế nào? Ngươi cảm thấy sao?
Vương Khả hỏi.
Tử Phượng Hoàng:
= „sa Thứ quái quỷ này thì có cảm giác gì được? Nhưng mà, Trương Ly Nhi cũng đã hiểu được cảm thụ của Vương Khả.
- Ta, ta cũng rất đành chịu, khả năng là thần hỏa không đủ!
Tử Phượng Hoàng buồn bực nói.
- Trước biến về nguyên dạng đi, sau này còn nhiều thời gian!
Vương Khả nói.
Bành!
Vương Khả biến trở về hình người, Trương Lý nhi cũng biến về hình thái Phượng Hoàng.
- Thế giờ phải làm sao?
Trương Lý nhi buồn bực nói.
- Nếu ngươi có thể đạt tới Đăng Tiên Cảnh thì tốt!
Vương Khả cũng không giấu được vẻ phiền muộn.
Đúng lúc này, một tên thủ hạ Vương Khả hộc tốc bay tới.
- Gia chủ, tình hình Diêm La hoàng triều có chút không đúng!
Tên thủ hạ kia cung kính nói.
- Hả? Ngươi nói cái gì?
Vương Khả trừng mắt hỏi lại.
Ta còn chưa nghỉ ngơi mấy ngày, lại xảy ra chuyện?
- Là Thiên Sư Đảo, đã rất nhiều ngày chúng ta không liên lạc được với Trương quản lý!
Tên thuộc hạ kia cung kính nói.
- Bọn Trương Chính Đạo đang làm cái gì? Không phải đã dặn bọn hắn một mực ở trong Thiên Sư Điện rồi sao?
Trương Lý nhi nói.
- Đừng để ý bọn hắn, chắc là Trương Chính Đạo lại nhìn thấy nơi nào có chỗ tốt, chạy đi đánh quả lẻ rồi, không sao đâu!
Vương Khả nói.
- Không sao thật ư?
Trương Lý nhi lo lắng nói.
- Không sao, hắn, ta còn không biết? Nếu lõ có chuyện, kẻ chạy đầu tiên sẽ là hắn!
Vương Khả nói.
- Không sao là được!
Trương Lý nhi gật đầu.
- Được rồi, các ngươi tiếp tục coi chừng! Còn nữa, nhớ để ý tin tức thần hỏa!
Vương Khả dặn dò.
- Vâng!
Tên thuộc hạ kia quay người rời đi.
- Trương Chính Đạo và Trương Thần Hư thật không việc gì?
Trương Lý nhi lo lắng nói.
- Chắc chắn không việc gì!
Diêm La hoàng triều, trong hoàng cung, ở một gian đại điện.
- A! Hoàng Giác? Còn đánh nữa là ta chết mất! A!
Trương Thần Hư hét thảm.
Thì ra lúc này Trương Thần Hư đang bị xâu lên, mặc cho Hoàng Giác không ngừng quất đánh.
- Nói, ngươi còn không nói?
Hoàng Giác gần giọng quát.
- Rốt cuộc ngươi muốn ta nói cái gì? Ngươi phải hỏi đi chứ! Trương Thần Hư thống khổ kêu rên.
- Thần hỏa trong người Trương Lý nhi đâu? Sao không có thần hỏa? Tại sao?
Hoàng Giác điên cuồng quất đánh Trương Thần Hư, miệng không ngừng truy hỏi.
- A! Ta không biết, cứu mạng!
Trương Thần Hư bị đánh đến độ cả người co quắp lại.
Nhưng, dù là vậy, Trương Thần Hư vẫn không tiết lộ bí mật về Trương Chính Đạo, bởi vì Trương Thần Hư biết, giờ mà tiết lộ, kết cục của hai người bọn hắn tất sẽ càng thảm hại, lúc này chỉ còn nước cắn răng gắng gượng.
- Đáng chết, ngươi còn mạnh miệng, để xem ngươi mạnh miệng được tới khi nào!
Hoàng Giác tiếp tục quất đánh.
Nơi không xa, một con Kim Phượng Hoàng bị bao phủ trong lửa cháy hừng hực, chính đang không ngừng kêu rít thống khổ.
Đầu bên kia là Diêm La Nhân Hoàng và Cửu Diệu chân nhân!
- Cửu Diệu chân nhân, ngươi quên cha ta rồi? Sao ngươi phải hại chúng ta! Sao ngươi lại hợp mưu với Diêm La Nhân Hoàng hãm hại chúng ta, còn thả Hoàng Giác ra. Hắn là tà ma, Cửu Diệu chân nhân!
Trương Thần Hư thống khổ gầm hét.
Nơi không xa, Cửu Diệu chân nhân nhìn Kim Phượng Hoàng bị bao phủ trong ngọn lửa màu xanh, sắc mặt hết sức khó coi.
- Trương Thần Hư, ngươi còn không chịu nói?
Cửu Diệu chân nhân lạnh lùng hỏi.
- Ta nói cái gì? Ta thật không biết!
Trương Thần Hư thống khổ đáp.
- Trương Lý nhi, nếu ngươi còn không nói, chúng ta đánh chết Trương Thần Hưt Diêm La Nhân Hoàng cũng trừng mắt giận quát.
Lúc này, Kim Phượng Hoàng lại chỉ phát ra tiếng phượng rít thảm thiết chứ mãi không thấy mở miệng.
- Đáng chết, đoạn thời gian này, ta tiêu tốn bao nhiêu là Tạo Hóa Thần Hỏa lên người ngươi, có Tạo Hóa Thần Hỏa này, kết hợp với thần hỏa khác trong người ngươi, hẳn là có thể lên thắng Đăng Tiên Cảnh! Tại sao, tại sao trong người ngươi lại không thấy thân hỏa? Tạo Hóa Thần Hỏa của ta đều thành đá chìm đáy biển? Sao có thể vậy được, đạp hư bao nhiêu là Tạo Hóa Thần Hỏa, sao ngươi vẫn chẳng có chút phản ứng nào?
Cửu Diệu chân nhân trừng mắt buồn bực nói.
- Xem ra, không xuống tay tàn bạo chút thì không được. Lấy Trương Đông Lai ra uy hiếp bọn họ, bọn họ không nói, chúng ta liền giết Trương Đông Lai!
Diêm La Nhân Hoàng trầm giọng nói.
- Diêm La Nhân Hoàng, rốt cuộc ngươi là chính đạo hay tà ma!
Cửu Diệu chân nhân, ngươi không để ý gì tới cảm tình với cha ta à?
Trương Thần Hư gấp gáp nói.
- Hừ, cảm tình? Chỉ là tuồng kịch thôi!
Cửu Diệu chân nhân trầm giọng nói.
- Chúng ta không biết, thật không biết! Tỷ ta luyện công sai đường, chẳng lẽ các ngươi không thấy? Giờ đến cả tiếng đều không phát ra được, đã thảm thế rồi, các ngươi còn muốn thế nào?
Trương Thần Hư kêu lên.
Cửu Diệu chân nhân và Diêm La Nhân Hoàng nhìn nhau. Bọn hắn hỏi đò Trương Thần Hư cũng là bị bức đành chịu, rốt cuộc, trình độ Trương Thần Hư làm sao lợi hại bằng hai người bọn hắn? Chỉ là đoạn thời gian này phải dùng thể chất Trương Lý nhi bố trí một tuyệt thế đại trận, theo lý mà nói, thân thể Trương Lý nhi chính là then chốt, một khi đại trận thành hình, hết thảy liền nước chảy thành sông. Nhưng mà, mấy tháng qua, không biết đã tiêu tốn bao nhiêu tài nguyên lên người “Trương Lý nhiĩ; song đại trận vẫn mãi chẳng thể khởi động được, ngươi nói xem có tức hay không?
Quất đánh Trương Thần Hự, lộ ra bộ mặt hung ác, đấy cũng là đành chịu, lấy ngựa chết làm ngựa sống, đáng tiếc, vẫn chẳng hỏi ra được gì hữu ích.