Bất Diệt Thần Vương

Chương 2044: Hồi chút vốn




Đại Ma Vương, nghe tên thôi cũng đủ biết là tồn tại mạnh đến biến thái, các ngươi còn muốn ta giúp các ngươi gánh trách nhiệm? Ngươi tưởng ta sẽ bị mấy câu “hạt giống tâm hồn” của ngươi thuyết phục? Đùa chắc?

Đại Quang Minh Bồ Tát không nói tiếp với Vương Khả mà quay sang Viên Diệu, Bất Giới nói:

- Thế nhé, ta trước mang Ma Thập Tam đi tìm Thiện Hoàng và Vương đại tiểu thư!

- Vâng!

Viên Diệu La Hán cung kính cúi đầu.

Đại Quang Minh Bồ Tát hất tay áo lên, mang theo chiếc lồng giam cách đó không xa, đạp bước bay lên trời, hướng thẳng về phía Thiện Thần Đô.

- Vương Khả, chuyện lần này, ta đã nghe tướng công nói qua, đa tạ ngươi!

Cung Vi cười nói.

- Một câu thế là xong? Cầm chút lợi ích thực tế ra đi chứ!

Vương Khả trừng mắt nói.

- Sáng nay ta đã đưa Nghiệt Long Tâm Hỏa cho Trương Lý nhiị, Trương Lý nhi đang luyện hóa ở trong phòng, ngươi không phải không biết!

Cung Vi trừng mắt nhìn ngược lại.

- Nhưng mà, ngươi xem, nhờ sự có mặt của ta, một nhà ba người các ngươi đều thành Đăng Tiên Cảnh, còn nữa, ngươi lại vét thêm được một hoàng triều, lợi ích lớn thế, ngươi lại cầm một nhúm lửa đuổi ta đi? Ngươi biết đấy, lần này vì các ngươi, ta tổn thất thảm trọng!

Vương Khả buồn bực nói.

Vương Khả thật tổn thất thảm trọng, mười mấy ức cân linh thạch tiêu tốn vào trong Định Quang Kính, tiếp đó, tu vi bản thân cũng đề thăng một tầng, đồng nghĩa với cách hỏa táng gần thêm một bước, quan trọng hơn chính là, vung ra một kiếm, tiêu hao công đức Nhân Hoàng một nước! Tổn thất như thế, Vương Khả đều muốn hộc máu.

- Đòi tiền? Không có!

Cung Vi lắc đầu.

Vương Khả tròn mắt:

- Hiện tại ngươi chính là Nhân Hoàng một nước, có chút tiền cũng không bỏ ra được? Đấy đều là Sắc Dục Thiên thiếu nợ, còn nữa, lần này các ngươi cũng tiêu tốn của ta cả đống phí dịch vụ mời cường giả các quốc đến hỗ trợ. Thiếu nợ trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, ngươi còn muốn quyt? Chỗ ta có phiếu nợ hẳn hoi, là lúc trước Sắc Dục Thiên ký tên đóng dấu, ngươi có muốn nhìn không?

- Ta vừa mới chấp chưởng hoàng triều, ta không cần tiền chắc?

Tiền cho ngươi rồi, ta biết lấy gì ra thu mua lòng người? Chẳng lẽ ta phải vứt bỏ Luân Hồi hoàng triều?

Cung Vi trừng mắt nói.

- Ách, chẳng phải trước kia ngươi không thích quản sự ư? Giờ còn phải làm hoàng đế? Thế thì mệt chết!

Vương Khả hiếu kỳ nói.

- Mệt chút cũng được, chỉ làm chừng hơn hai mươi năm thôi!

Cung Vi nói ra.

- Hơn hai mươi năm? Ý gì? Ngươi còn định trả lại Luân Hồi hoàng triều cho Cung Sơn Hải?

Vương Khả nghi hoặc hỏi.

- Tất nhiên không phải, Cung Sơn Hải hại chúng ta thảm vậy, ta và mẫu thân không truy cứu, không báo thù đã là không sai, dựa vào cái gì còn phải trả lại Luân Hồi hoàng triều cho hắn? Đây là ta nên được!

Cung Vi trừng mắt nói.

- Thế sao ngươi nói hơn hai mươi năm... ?

Vương Khả vẫn cứ nghi hoặc.

- Ta và tướng công thương lượng rồi, chúng ta đều thành Đăng Tiên Cảnh, năm sau nghĩ cách sinh một tiểu tử mập mạp, đợi hơn hai mươi năm sau, hắn trưởng thành, ta liền truyền vị cho hắn!

Cung Vi đắc ý nói.

Vương Khả:

— 22.1 Các ngươi suy tính chu đáo thật đấy. Giờ đã nghiên cứu làm sao sinh con trai rồi?

- Vậy, ngươi chuyển toàn bộ Nhân Hoàng công đức cho ta! Lần này vì giúp Đại Quang Minh Bồ Tát, ta dốc cạn cả vốn liếng. Tiền có thể tạm thiếu, nhưng công đức này mà không cho ta, ta liền đi tìm Đại Quang Minh Bồ Tát náo! Để nàng đứng ra phân xử, làm gì có ai mặt dày không nhận nợ như các ngươi! Không thể để người thành thật như chúng ta vừa chảy mồ hôi chảy máu, sau cùng còn rơi lệ được!

Vương Khả trừng mắt nói.

- Công đức?

Cung Vi nhìn lên biển mây công đức trên đỉnh đầu.

- Không sai, hôm nay, ngươi không đưa cũng phải đưa!

Vương Khả ngữ khí kiên quyết nói.

- Hôm nay, trẫm Cung Vi, chuyển gả toàn bộ công đức Nhân Hoàng vốn thuộc về trẫm cho Chiến Thần Chiến Thần Điện, Vương Khả!

Cung Vi hét lớn.

Angl Oanh!

Lập tức, trên biển mây công đức, một nửa lượng công đức từ trời giáng xuống, nháy mắt liền đã bao phủ khắp toàn thân Vương Khả.

Ánh mắt Vương Khả sáng lên, tấn tốc thu lại cẩn thận. Rốt cục cũng hồi được chút vốn.

Bên trong Luân Hồi hoàng cung, ở ngoài một gian đại điện!

Vương Khả kiên nhẫn chờ đợi.

- Lý nhi, mấy lần trước ngươi thôn phệ luyện hóa thần hỏa đều đâu cần trốn vào trong phòng, lần này sao lại trốn vào trong đó?

Vương Khả nghi hoặc nói.

- Ngươi đừng có vào!

Trương Lý nhi ở trong phòng kêu với ra.

- Làm gì? Tại sao không thể vào?

Vương Khả càng thêm nghi hoặc.

- Lần này thần hỏa ta đến điểm tới hạn, ngươi lần lượt đưa cho ta Hắc Liên Quỷ Hỏa, Bạch Liên Băng Hỏa, còn có Nghiệt Long Tâm Hỏa, ba loại thần hỏa khiến thân thể ta biến hóa, có thể biến một chút về hình người!

Trương Lý nhi nói.

- Biến thành người? Thật ư?

Vương Khả kinh hỉ, lập tức phóng vào đại điện.

- Đừng vào, đừng vào!

Trương Lý nhi vội ngăn cản.

- Sao lại đừng vào? Ta xem một chút thôi! Ha ha ha, rốt cục cũng đợi đến ngươi biến thành người, ngươi biết thời gian qua ta gấp gáp thế nào không!

Vương Khả cuồng hỉ nói.

Két Vương Khả đẩy cửa đi vào.

Trong đại điện, vẫn Tử Phượng Hoàng khổng lồ đứng đó.

Vương Khả ngây người mất một lúc:

- Chẳng phải ngươi nói đã có thể biến thành người ư? Sao vẫn là bộ dạng Phượng Hoàng?

- Ta nói có thể biến một chút về hình người, không phải có thể hoàn toàn biến thành người!

Tử Phượng Hoàng nói.

- Thế thì khác gì?

Vương Khả tròn mắt.

- Ta nói là một chút, một chút, chứ không phải toàn bộ!

Tử Phượng Hoàng kêu lên.

- Là sao cơ?

Vương Khả vẫn cứ mờ mịt.

- Ngươi nhìn chân ta!

Tử Phượng Hoàng nói.

Vương Khả cúi đầu nhìn, chỉ thấy dưới chân Tử Phượng Hoàng không còn là phượng trảo, mà là chân người.

Vương Khả ngây người mất một lúc, nhìn chằm chằm bàn chân Tử Phượng Hoàng, trầm mặc mất một lúc lâu:

- Đây là... !

- Ta cảm thấy, còn thiếu một chút nữa!

Tử Phượng Hoàng nói.

- Thế nào là một chút?

Vương Khả tròn mắt hỏi lại.

- Thì là, hiện tại tay chân ta đều đã có thể biến thành hình người, không chỉ mỗi chân, còn có tay, ngươi nhìn xem!

Tử Phượng Hoàng nói.

Lại thấy, phần cánh nhọn của Tử Phượng Hoàng đột ngột biến thành một đôi tay ngọc thon dài. Nhưng mà, cánh tay này lại mọc dưới đáy đôi cánh phượng hoàng, nhìn kiểu gì cũng thấy quái dị.