- Vâng!
Cung Sơn Hải lập tức cung kính đáp.
- Phật Môn Kim Độ, nguyên thần tách ra, Bàn Nhược Ba La Mật!
Đại Quang Minh Bồ Tát vung tay đánh ra một chưởng lên ngực Cung Sơn Hải.
Oanh!
Sau lưng Cung Sơn Hải lập tức như có lực lượng vô tận bị bóc ra, nháy mắt hình thành nên một quả cầu màu vàng óng ánh.
- AI Cung Sơn Hải phát ra một tiếng rên thống khổ.
Chỉ thấy, thoáng chốc, mái tóc Cung Sơn Hải chuyển màu trắng như sương tuyết, thân hình cấp tốc già nua với tốc độ thấy được bằng mắt thường.
- ĐI Đại Quang Minh Bồ Tát vung tay lên, lập tức, năng lượng nguyên thần bóc ra từ trong người Cung Sơn Hải bay thẳng tới chỗ Viên Diệu La Hán.
Ông!
Toàn thân Viên Diệu La Hán khẽ rung động, cả người được bao phủ trong một tầng kim quang.
- Sư tôn? Sư muội nàng... !
Bất Giới La Hán lo lắng nói.
- Đợi khi tỉnh lại, Viên Diệu hẳn có thể lập tức độ Đăng Tiên Kiếp, ngươi và Long Bà nhớ chú ý hỗ trợ!
Đại Quang Minh Bồ Tát nói.
- Vâng!
Bất Giới La Hán gật đầu.
Lúc này, Cung Sơn Hải đã hết sức già nua.
Hắn gian nan lấy ra ngự tỉ Luân Hồi hoàng triều, hư nhược nói.
- Con dân Luân Hồi hoàng triều nghe đây, trãẫm Cung Sơn Hải, một đời tội nghiệt sâu nặng, thẹn với thiên hạ, thẹn với con gái, hôm nay, trẫm truyền hoàng vị Luân Hồi hoàng triều cho con gái trẫm, Cung Vi công chúa! Mong thiên đạo chứng giám!
Angl Nơi xa, biển mây công đức trên đầu Luân Hồi Thần Đô đột nhiên phát ra một tiếng long ngâm, nháy mắt sau đó, lời này của Cung Sơn Hải đã truyền khắp thiên hạ.
Hết thảy con dân Luân Hồi hoàng triều đều kinh hãi nhìn về Luân Hồi Thần Đô, bá quan văn võ đều lộ vẻ kinh ngạc, ai mà ngờ, hôm nay Luân Hồi hoàng triều lại biến thiên?
Ang!
Biển mây công đức hóa thành một con Kim Long bay thẳng đến chỗ ngự tỉ, lúc Cung Sơn Hải đặt ngự tỉ lên ngực Cung Vi đang hôn mê, vô số công đức cũng theo đó tràn vào cơ thể nàng. Nháy mắt, quanh thân Cung Vi sáng lên kim quang vạn trượng, trên người nàng ẩn ẩn có khí tức khủng bố bạo phát ra.
Công đức du tẩu một lúc rồi lại đi ra khỏi cơ thể Cung Vi, sau đó phóng tới trên không trung Luân Hồi Thần Đô, lần nữa tản mác giữa trời. Cứ thế Cung Vi đã bất tri bất giác kế thừa vị trí Luân Hồi Nhân Hoàng.
- Còn không mau bái kiến Luân Hồi Nữ Hoàng!
Cung Sơn Hải kêu lên.
Nơi không xa, đám tướng sĩ Luân Hồi hoàng triều thần sắc phức tạp, song vẫn đồng loạt quỷ xuống bái lạy.
- Bái kiến Nữ Hoàng, Nữ Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuết Chúng tướng sĩ Luân Hồi hoàng triều đồng thanh kêu lên.
- Đại Quang Minh Bồ Tát, đệ tử đã chịu phạt xong!
Cung Sơn Hải hư nhược ngồi bệt dưới đất.
Đại Quang Minh Bồ Tát nhìn tên đệ tử đã bị trục xuất sư môn trước mặt, khẽ thở dài một tiếng.
- Đại Quang Minh Bồ Tát, vừa rồi ngươi luyện hóa ký ức Đại Hắc Ám Bồ Tát và ký ức Thiên Ma, rốt cục đã tìm hiểu được gì rồi?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
Sắc mặt Đại Quang Minh Bồ Tát chợt chuyển vẻ khó coi:
~ Tình hình có hơi không ổn lắm!
- Cái gì không ổn?
Câ đám hiếu kỳ hỏi.
- Ma vương muốn người trên toàn cầu đều hóa ma, hắn muốn thương sinh đều biến thành ma, sau đó, khiến tất cả ma... đều chết!
Đại Quang Minh Bồ Tát trầm giọng nói.
- Cái.... cái gì? Muốn thương sinh chết sạch? Ý ngươi là, tà ma cũng là người bị hại?
Hoàng Nguyệt Nga kinh ngạc nói.
Đại Quang Minh Bồ Tát nhíu mày nói:
- Ma Bát chết quá triệt để, một phần ký ức bị hư tổn, nhưng, sẽ không sai, ma vương muốn thương sinh chết sạch, muốn tất cả tà ma trong thiên hạ đều phải chết, đây là những gì thấy được trong ký ức của Ma Bát! Tại sao? Rốt cục ma vương muốn làm gì?
Nói đến đây, Đại Quang Minh Bồ Tát đột nhiên quay đầu nhìn Ma Thập Tam đang bị định trụ.
- Tại sao Đại Ma Vương phải tạo ma? Trước nay ta luôn cho rằng Đại Ma Vương làm thế là vì truyền bá đạo thống. Nhưng vì sao, vì sao Đại Ma Vương còn muốn giết ma? Tại sao?
Đại Quang Minh Bồ Tát nhìn chằm chằm Ma Thập Tam, trầm giọng hỏi nói.
- Ngươi, ngươi nói cái gì? Ma Bát chết rồi? Ký ức bị ngươi đề luyện? Không thể nào, điều đó là không thể!
Ma Thập Tam hoảng hốt nhìn Đại Quang Minh Bồ Tát.
- Ta đang hỏi ngươi, tại sao Đại Ma Vương phải giết tà ma? Tất cả tà ma đều là đối tượng kế thừa đạo thống của Đại Ma Vương, sao hắn phải muốn tà ma chết sạch?
Trong mắt Đại Quang Minh Bồ Tát chớp qua một tia hoảng loạn.
Biến thương sinh thành tà ma, sau đó lại thu hoạch sinh mệnh tà ma? Đại Ma Vương muốn tiêu diệt thương sinh Thần Châu Tinh ư? Nhưng vì sao? Vì sao?
Ác Thần Điện!
Ác Hoàng ôm lấy tã lót, nhìn đám Hoàng Thiên Phong, Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm, Nhiếp Thanh Thanh hưng phấn đứng ở trước mặt.
- Hoàng thượng, như ngươi mong muốn, Tứ Liên Ma Thần đã chết sạch, ngay cả Ma Thập Tam cũng bị chính đạo bắt đi, muốn trở về gần như là điều không thể!
Hoàng Thiên Phong hớn hở thông báo với Ác Hoàng.
Từng điểm sáng lấp lánh ngoài thân Chu Hồng Y, Nhiếp Thanh Thanh đã nói rõ hết thảy, đây là trạng thái sau khi ăn vào Thiên Đạo Đăng Tiên Châu, tu vi đang cấp tốc đề thăng, chẳng quá lâu nữa liền có thể đạt tới Đăng Tiên Cảnh.
- Đa tạ hoàng thượng làm chủ cho Ma Tôn!
Tử Bất Phàm cung kính nói.
- Hoàng thượng, ngươi không cao hứng?
Hoàng Thiên Phong hiếu kỳ hỏi.
- Được rồi, các ngươi đi xuống đi, trẫm đã biết!
Ác Hoàng lại thoáng trầm mặc, lát sau mới phân phó nói.
- Vâng!
Cả bốn người đều không giấu được vẻ nghi hoặc.
Chẳng phải Ác Hoàng nói muốn giết Tứ Liên Ma Thần ư? Sao giờ lại không vui?
Chúng nhân sửng sốt rời đi, Ác Hoàng ngồi lại trên long ở, sờ lên tã lót trong tay, quay đầu nhìn về phía vách tường. Nơi không xa bên ngoài vách tường chính là đại điện nơi Vương Cô Sơn đang bế quan.
- Phu quân, ta giết tâm phúc của ngươi. Ta không muốn làm vậy, dù cho lúc trước bọn họ âm mưu muốn giết ta, ta đều không muối giết bọn họ, ta không muốn khiến ngươi không vui. Nhưng lần này, ta cảm thấy mình nhất định phải làm, ta phải báo thù cho Long Ngọc, chỉ có như vậy trong lòng ta mới thư thái phần nào, chỉ là, sao ta lại thư thái không nổi. Phu quân, đợi Long Ngọc khôi phục, chờ ngươi xuất quan, ngươi muốn trách ta thì cứ trách, ta không cao hứng, nhưng ta cũng không hối hận!